*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Himee
[ Ký chủ, cô mau tỉnh lại đi, ký chủ, huhuhu, cô mau tỉnh lại đi, ký…]
Thanh âm hệ thống đột ngột dừng lại, cảnh giác quan sát xung quanh, mãi cho đến khi liên tục xác nhận không có gì bất thường, mới lại tiếp tục bắt đầu gào khóc:
[ Ký chủ à, nếu cô còn không tỉnh sẽ bị hút khô đấy, mặc dù vẫn có thể sống, nhưng xác khô sống còn không bằng chết đi cho rồi, ký chủ ơi huhu~ ký chủ đáng thương của tôi~]
Ồn ào chết đi được! Ồn chết mất!
Vân Đào không biết không biết mình bị hệ thống đánh thức hay đầu đau như bị kim đâm làm cho tỉnh, cô cố gắng mở mắt nhưng phát hiện toàn thân vẫn trong tình trạng tê liệt như trước, ngay cả động tác mở mắt đơn giản như vậy cũng không làm được.
Vân Đào kích hoạt dị năng hệ ánh sáng, hóa giải chất độc còn sót lại trong cơ thể, phải đến khi cơn đau và cảm giác tê liệt dần dần biến mất, mới coi như sống lại.
[ Ký chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, dọa chết tôi rồi, nếu cô bị hút thành xác khô, sự sống của hệ thống tình dục tôi đây cũng kết thúc. ]
“Im lặng chút đi.” Tai Vân Đào ù đi vì tiếng ồn, làm cô nhớ tới chế độ hệ thống “chết tám trăm bà vợ”.
Xúc tu quấn quanh eo vẫn còn, bất động như vật chết, nhưng Vân Đào vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp đập rất nhỏ của xúc tu, cũng như hàm răng khảm cắm vào da trên đỉnh xúc tu.
Cô không dám hành động liều lĩnh, ngoại trừ sự đe dọa từ những xúc tu, cô vẫn đang treo lơ lửng giữa không trung, trên đầu có rất nhiều điểm sáng nhấp nháy, dưới chân là thành phố đổ nát mênh mông bát ngát.
Nơi này chắc là Hải Châu.
Xung quanh cô, trong tầm mắt có thể nhìn thấy, có những người hoặc động vật dày đặc đang treo lơ lửng, một số đã khô héo, phần lớn trông vẫn còn sống, nhưng tất cả đều bất động, không có sức sống.
Khí lạnh từ lòng bàn chân truyền thẳng lên lưng, Vân Đào không nhịn được rùng mình một cái.
Hệ thống: [ Ký chủ đừng sợ, tất cả bọn họ chết hết rồi. ]
Vân Đào: “…” Còn không bằng người sống.
Vân Đào dùng lưỡi dao gió cắt đứt một cái xúc tu đang quấn một con chó ở đằng xa, kết quả xúc tu đó không chỉ không lập tức tấn công mà cũng không rút về trời, nó chỉ lắc lư theo quán tính, giống như một sợi dây thừng bình thường.
Cô không dám lơ là, liên tiếp cắt đứt thêm vài cái xúc tu, sau khi xác định những xúc tu đó sẽ không tấn công, cô mới chặt đứt những xúc tu trên người mình, sau đó đáp xuống nóc nhà của một tòa nhà cao tầng gần đó.
Vân Đào rút xúc tu trên người ra, cẩn thận từng li từng tí rút những chiếc răng cắm trên da, “Hệ thống, đây rốt cuộc con gì vậy?”
Hệ thống: [ Là sứa mũ hoa* hóa zombie. ]
* Hình ảnh minh họa
“Sứa mũ hoa?” Vân Đào nhớ lại con sứa mà cô nhìn thấy ở thủy cung, đầu óc có chút mơ hồ, “Sứa nón hoa lớn nhất cũng chỉ mười mấy hay hai mươi mấy cm, mi nói con quái vật che hết cả bầu trời này là sứa mũ hoa á?”
[Đúng rồi~ sau khi nhiễm virus zombie, tất cả đều có thể. ]
Vân Đào ngẩng đầu nhìn màu xanh huỳnh quang và màu tím huỳnh quang nhấp nháy trên bầu trời, sau đó nhớ lại hình dáng và cách tấn công của xúc tu, quả thực rất giống loài sứa.
“Nó, cấp mấy?”
[ Cấp chín nha~ ]
“Cấp chín?” Vân Đào gần như nhảy dựng lên, “Vua Zombie là cấp mười, một con sứa chưa từng được nhắc đến trong nguyên tác như nó mà cũng cấp chín? Làm sao có thể?”
Hệ thống: [ Cũng không phải không được nhắc đến, trong nguyên tác, sau khi nam nữ chính giết chết vua zombie, lấy căn cứ thủ đô làm trung tâm, mỗi căn cứ phái ra một lượng lớn quân đội và đội ngũ dị năng giả đi tiêu diệt zombie. Tám năm sau, họ thành công tiêu diệt hết, trong đó bao gồm cả sứa mũ hoa ở Hải Châu. ]
Vân Đào: “…”
Cái này quả thực đậm chất nguyên tác, bất cứ thứ gì không cần thiết cho nội dung cốt truyện đều không được đề cập hoặc bị gạt bỏ sang một bên, ngay cả Zombie cấp chín cũng không thể thoát khỏi số phận này.
[ Con sứa mũ hoa này rõ ràng coi Hải Châu là nhà hàng và phòng chứa đồ của mình, cô nhìn những người và động vật bị treo lên này, đều bị các xúc tu hút hết dịch thể trong cơ thể thành cái xác khô, những người còn lượng nước thì là lương thực dự trữ của nó.]
[ Oa, nó đúng là thiên tài! ]
Vân Đào không muốn nghe hệ thống khen một con sứa zombie, “Hệ thống, khoanh vùng vị trí của những người khác trong đội Bạch Sư.”
Hệ thống: [ Vượt quá phạm vi không thể khoanh vùng, nhưng kiểm tra dấu hiệu sinh tồn cho thấy bình thường, hẳn là đều còn sống.]
Vân Đào thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bọn họ còn sống là tốt rồi, còn sống thì có khả năng gặp nhau.
[ Nhưng mà ký chủ ơi, trong phạm vi quét hình của tôi, còn có một người sống.]
Còn có một người sống?
Vân Đào không hề ngạc nhiên trong tình huống này, ngoại trừ người của đội Bạch Sư, không có bất kỳ người sống nào an toàn hơn zombie.
Nhưng nếu đã biết rồi thì phải đi xem thôi.
Dưới sự hướng dẫn của hệ thống, Vân Đào thành công tìm thấy một người sống đang treo lơ lững giữa không trung cách đó 300m, cô biết hắn, tóc trắng, tai hình vây cá, ha, không phải là một trong ba người trên lưng con cá quỷ kia sao.
Vân Đào không vội vã cứu người xuống, chỉ nhìn hắn đang lơ lửng trên không trung.
Người đàn ông đã bất tỉnh, đầu rũ xuống, tóc trắng sạch sẽ che gần hết khuôn mặt, Vân Đào chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi, đôi môi và chiếc cằm xinh đẹp của hắn.
Hệ thống: [ Ký chủ, hắn đẹp quá, nhất định ăn rất ngon, cô cứu hắn xuống đi! 】
Vân Đào không nói gì, “Cái gì cũng ăn sẽ chỉ hại mi”
Hệ thống không những không nghe lời khuyên mà càng hưng phấn hơn: [ hắn thơm quá, ký chủ, cô cứu hắn đi, làm tình với hắn chắc chắn sẽ không thiệt thòi!]
Lông mi bị tóc trắng che khuất khẽ run rẩy, chỉ là một khoảnh khắc diễn ra chóng vánh, Vân Đào và hệ thống đều không nhận ra điều đó.
Vân Đào bị sự vô sỉ của hệ thống dọa sợ, “Mi một cái số liệu, còn có thể ngửi được mùi thơm hay không á?”
Hệ thống: [ Ôi, đó không phải là để cho cô dễ hiểu sao, tóm lại cô cứ nghe theo tôi, cứu hắn là được rồi! ]
[ Hắn tên là Lam Chu, người Hải Châu, chắc chắn biết rất rõ tình hình ở Hải Châu. Hơn nữa, hắn chỉ là dị năng giả cấp ba, ngoại trừ dị năng người cá thì còn có dị năng không gian. Ký chủ, dị năng không gian đấy, chắc chắn có rất nhiều đồ ăn, cô cũng không muốn đi tìm đồ ăn vào lúc này chứ? ]
Dị năng người cá và dị năng không gian? Dị năng kép cũng bắt đầu bán buôn ròi à! Nhưng có gì nói đấy, những thứ trong không gian của đối phương quả thực khiến người khác tò mò.
Vân Đào chặt đứt các xúc tu trên người Lam Chu, mang theo hắn đáp xuống sân thượng gần đó.
Khi người nằm xuống, tóc xõa sang hai bên, để lộ khuôn mặt hoàn chỉnh của Lam Chu.
Hệ thống nói không sai, Lam Chu quả thực rất đẹp, hơn nữa dưới mắt trái của hắn cũng có một nốt ruồi nước mắt màu đỏ, Vân Đào sửng sốt một chút, cô nhớ tới Ôn Đông.
Không hiểu sao, sự thù địch của Vân Đào đối với Lam Chu giảm đi hai phần.
Nhưng, cũng chỉ là hai phần thôi.
Cô chỉ loại bỏ một nửa độc tố trong cơ thể Lam Chu, giữ lại một nửa cũng không ảnh hưởng khả năng di chuyển của Lam Chu, mấu chốt là có thể áp chế dị năng của Lam Chu, một công đôi việc.
“Này, tỉnh lại lại.” Vân Đào ngồi xổm bên cạnh Lam Chu, đưa tay vỗ liên tiếp mấy cái vào má Lam Chu, hàng lông mi trắng khẽ run, mắt cuối cùng cũng mở ra.
Tầm mắt của Vân Đào đối diện với đôi mắt xanh của Lam Chu, trong khoảnh khắc này, cô như ngửi thấy mùi của đại dương và nghe thấy tiếng sóng biển.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 64 ★彡