Editor: Himee
Diệp Hào đứng sau lưng Vân Đào, ôm lấy eo cô, “Xin lỗi, anh tới muộn rồi.”
“Không, là em liên luỵ đến mọi người.”
Bên đối phương có mười người, hai người cấp 6, năm người cấp 5, ba người cấp 4. Còn đội Bạch Sư tổng cộng có tám người, hai người cấp 6, ba người cấp 5 và ba người cấp 4. Sự chênh lệch về sức mạnh khá lớn.
Có lẽ dị năng giả hệ tốc độ chỉ xem Vân Đào là một người phụ nữ có dị năng cấp bốn nên mới đuổi theo, chín người còn lại đều đi tấn công đám Diệp Hào.
Điều rắc rối nhất là, đám dị năng giả này không bị nguyên tác kiểm soát, đa phần các dị năng đều không phổ biến. Vân Đào thấy có một hệ tinh thần chủ yếu là thôi miên, cùng với một hệ âm thanh tấn công bằng sóng âm và một hệ biển có thể biến hai tay thành càng cua.
Mà về thiết lập dị năng trong nguyên tác sẽ gộp những dị năng trên thành dị năng hiếm có, dị năng chủ yếu gồm năm nguyên tố kim, mộc, băng, lửa và đất, tiếp theo là gió, lôi, ánh sáng, bóng tối, tốc độ, tinh thần và không gian. Những dị năng này tại sẽ hơi khác nhau tùy theo những dị năng giả, nhưng sẽ không quá vô lý, đương nhiên, ngoại trừ nữ chính Vân Sanh.
Một lần gặp phải nhiều loại dị năng hiếm có như vậy, có thể thấy áp lực của đám Diệp Hào lớn đến mức nào.
Bản thân hết lần này tới lần khác không thể không để người khác ra tay giúp đỡ. Hệ thống nói cô quá vội, nhưng cô làm sao không vội được.
Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều nhìn thấy biểu hiện của Vân Đào, Diệp Hào biết Vân Đào đang sợ điều gì, vậy cho nên mới không màng tất cả trở nên mạnh mẽ.
Bất cứ khi nào có thời gian, dù chỉ là mười hai mươi phút ngắn ngủi, cô cũng sẽ dùng nó để luyện tập dị năng hệ gió, hệ kim, hệ lôi và hệ ánh sáng, luân phiên luyện tập. Đây là lý do tại sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Vân Đào không chỉ có thể kiểm soát không cho dị năng trở nên hỗn loạn, mà còn có thể tự mình phối hợp chúng tấn công cùng lúc.
Cô rất cố gắng, nhưng trở nên mạnh mẽ không phải là chuyện một sớm một chiều, mà là cả một quá trình.
Đào Đào lương thiện lại luôn vì vậy mà cảm thấy áy náy.
“Người nên xin lỗi không phải em.” Giọng nói Diệp Hào vô cùng dịu dàng nhưng ánh mắt nhìn dị năng giả lại hết sức lạnh lẽo, “Đào Đào, anh cho em xem cái gì gọi là tự chui đầu vào lưới.”
Diệp Hào cũng không cố ý hạ giọng, dị năng giả đối diện có thể nghe rõ ràng từng chữ hắn nói.
Tự chui đầu vào lưới? Ý anh ta là gì?
Tim hắn đột nhiên đập thình thịch, dự cảm không rõ trực tiếp dâng trào trong lòng, rõ ràng đều là dị năng giả cấp năm, đối phương chẳng qua chỉ là hệ gió, còn mình là hệ tốc độ, cần gì phải sợ hắn chứ?
Dị năng hệ tốc độ cho dù là zombie hay dị năng giả đều là đáng ghét nhất, lực công kích chưa kể mạnh bao nhiêu, nhưng nhanh, có thể chạy trốn, có thể ra tay tấn công bất ngờ khi người ta không để ý. Vì vậy, ở cùng cấp bậc, hắn chưa bao giờ sử dụng loại tấn công hệ gió đơn giản này.
Hắn đè nén sự hoảng loạn trong lòng, tăng cường cảnh giác, hắn biết rõ khinh địch là điều nguy hiểm nhất.
Hắn bắt đầu cảm nhận được luồng không khí đang chuyển động, nghe được âm thanh của gió. Chúng chuyển từ chậm sang nhanh chỉ trong nháy mắt, trên da đã có cảm giác đau đớn như bị lưỡi gió cắt qua, tiếng gió rít nhọn, ngày càng khiến màng nhĩ không chịu nổi.
Đột nhiên, một luồng sát khí mạnh mẽ đột nhiên bộc phát từ trên người Diệp Hào, lấy hắn và Vân Đào làm trung tâm, những lưỡi gió xòe ra như lông đuôi con công, tản ra phía sau hai người, dần dần hình thành xu thế nửa vòng vây.
Ha, cũng chỉ có thế, công kích của dị năng giả hệ gió luôn rập khuôn như vậy.
Dị năng giả hệ tốc độ lui về phía sau, dưới sự kích hoạt tốc độ vô cùng nhanh, cho dù Vân Đào là dị năng giả cấp bốn, thị lực cao hơn nhiều so với người thường, nhưng cô vẫn không thể nhìn rõ hắn di chuyển như thế nào hay di chuyển theo hướng nào, chỉ cảm thấy biến mất trong không khí.
“Nhanh quá.” Vân Đào nghĩ mà sợ, nếu ngay từ đầu đối phương nghiêm túc, có lẽ cô sẽ không thể sống sót được một chiêu của hắn.
“Ừ, quả thực rất nhanh.” Diệp Hào thờ ơ nói, lưỡi đao gió và sát khí khiếp người như bọt biển vỡ vụn biến mất.
Dị năng giả đang rút lui đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng, nhưng đã quá muộn, tốc độ bùng nổ của hệ tốc độ khủng khiếp đến mức ngay cả hắn cũng không thể dừng lại ngay lập tức, huống chi hắn vẫn chưa nhận ra rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Lúc đầu hắn chỉ cảm thấy đau. Cổ, ngực, cánh tay và chân, giống như bị dao gọt bút chì nhẹ nhàng cùng lúc rạch một phát, đau nhưng không quá mức kịch liệt. Sau đó cả người hắn liền mất kiểm soát theo quán tính ngã xuống đất, giống như xếp gỗ đổ ập xuống, rơi xuống mặt đất, các mảnh cơ thể vương vãi khắp nơi.
Khoảnh khắc dị năng giả rơi xuống đất, Diệp Hào liền che mắt Vân Đào, không cho cô nhìn thấy cảnh tượng ruột bị đâm bụng vỡ đẫm máu và ghê tởm.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Theo cái nhìn của Vân Đào, dị năng giả kia bị Diệp Hào dọa đến nỗi biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện trở lại liền biến thành một đống mảnh vụn, cô hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc đó.
Diệp Hào ôm cô xoay người lại, “Chỉ là lúc hắn rút lui có vài lưỡi dao gió dài nhỏ, chính hắn không chịu nổi sợ hãi nên hoảng sợ đụng phải chúng.”
Diệp Hào từng thả một con zombie hệ tốc độ cấp bốn, sau đó con zombie hệ tốc độ này đã cắn Vân Đào một cái. Khi đó Diệp Hào đã nghĩ nếu để hắn gặp lại hệ tốc độ, hắn nhất định sẽ chém nó thành từng mảnh.
Ai ngờ zombie hệ tốc độ còn chưa gặp được, lại gặp tên quỷ xui xẻo này trước.
Vân Đào nghe vậy cảm xúc choáng ngợp, so với Diệp Hào, những mánh khóe nhỏ thông minh kia không đáng để nhìn, thực sự chỉ là một hành động hung dữ như một con hổ, chỉ gây ra 250 sát thương.
Mà Diệp Hào chỉ rút ra mấy lưỡi đao gió, đứng đó phô trương khí thế, người ta đụng vào liền mang mình về với cát bụi.
Đỉnh.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 62 ★彡