Editor: Himee
Cách của Vân Đào rât đơn giản và thô bạo, chính là làm tình với Tô Bình Trắc để sao chép dị năng của hắn, sau đó dùng tinh hạch cưỡng ép tăng cấp dị năng, sau đó cùng Tô Bình Trắc chữa trị cho Khúc Vô Dạng.
“Không được.” Diệp Hào lần đầu tiên dùng giọng điệu nghiêm khắc nói chuyện với Vân Đào, “Kết quả cưỡng ép đột phá cấp dị năng chẳng phải em không thấy rồi sao? Em nhìn Khúc Vô Dạng đi!”
Vân Đào nhéo lòng bàn tay mình, “Diệp Hào, có chuyện em vẫn chưa nói cho anh biết, dị năng của em rất đặc biệt. Ngoài khả năng sao chép dị năng, còn có khả năng đếm ngược tuổi thọ, nó còn có tác dụng khác, chỉ cần tuổi thọ không trở về 0, em sẽ không chết.”
Diệp Hào mở to mắt, hắn không biết Vân Đào tin tưởng hắn đến mức nào mới có thể nói bí mật này cho hắn biết.
Lòng người trước tận thế không chịu nổi khảo nghiệm, lòng người sau tận thế càng không cần khảo nghiệm, không có hai tầng che đậy pháp luật và đạo đức, sự hiểm ác và dơ bẩn đều bộc lộ.
Những người sống sót tham gia các nhóm để sưởi ấm nhau, tiểu đội dị năng giả và đội người bình thường có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, trong đó có nhiều người cố ý nuôi mồi.
Mồi nhử, bọn họ không có nhân quyền, còn tệ hơn cả nô lệ thời xưa, lúc không cần đến bọn họ, bọn họ chính là trâu ngựa làm việc, lúc cần đến, bọn họ chính là mồi nhử để bắt zombie, là tường chắn zombie.
Mồi là thứ dễ tiêu hao, nếu có một người như này, bị thương không chết, bị zombie cắn không tiến hóa, vậy cô chắc chắn là miếng mồi tốt nhất.
Hấp dẫn nhất chính là, nếu ăn máu thịt của cô, có thể đạt được dị năng này của cô không?
Đây không phải là điều đáng báo động.
Trong những ngày đầu tận thế, những người sống sót được chia thành dị năng giả và người bình thường, không ít người bình thường không muốn trở thành người bình thường mà muốn có được dị năng, từ đầu nuốt tinh hạch trong đầu tang thi quả thực có một số người có được dị năng nhờ vậy, nhưng xác suất quá thấp rủi ro quá cao.
Vì thế bọn họ theo dõi dị năng giả, dị năng giả rất khó đối phó, nhưng cũng không phải là không thể đối phó, chỉ tiếc trong đầu dị năng giả không có tinh hạch, về sau, không có gì bất ngờ biến thành ăn máu thịt sống của dị năng giả.
Không ai có được dị năng bằng cách ăn thịt sống của dị năng giả, nhưng ba năm trôi qua, vẫn có những người đam mê nó, họ cho rằng bọn họ chỉ không ăn đúng máu thịt của dị năng giả hợp với mình mà thôi, hoặc là ăn chưa đủ.
“Đào Đào, đừng nói cho bất kì về bí mật này.” Diệp Hào che môi Vân Đào, hắn thậm chí hy vọng mình chưa từng nghe thấy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dị năng quá đa dạng, nhất là một số dị năng quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng của họ, hắn sợ gặp phải dị năng giả có thể bất tri bất giác đánh cắp ký ức.
Vân Đào gật đầu, cầm lấy cổ tay Diệp Hào, “Đợi đến khi em sao chép dị năng quang hệ của Tô tiên sinh, khả năng tự chữa lành của cơ thể sẽ tăng lên, cho dù có bị cắn trả, nó cũng không nghiêm trọng như Khúc Vô Dạng đâu. Diệp Hào, anh đồng ý với em đi.”
Chỉ cần thuyết phục được Diệp Hào, đồng nghĩa thuyết phục được những người khác.
Vân Đào nắm chặt tay Diệp Hào, sức lực rất lớn, như thể cô muốn truyền đạt sự kiên trì của mình cho Diệp Hào.
Diệp Hào cảm nhận được, thậm chí cảm nhận được sự quyết tâm và khát vọng cứu rỗi bản thân của Vân Đào.
Diệp Hào-quân sư đội Bạch Sư chắc chắn không phải hư danh.
Phản ứng của Vân Đào vào đêm xảy ra sự việc ở khu biệt thự quá bất thường, chẳng hạn như tại sao cô biết có zombie dưới lòng đất, và câu nói còn dang dở của cô.
“Anh không biết, ở dưới kia có một con bảy…”
Bảy gì? Sau đó Diệp Hào biết, là zombie hệ tinh thần cấp bảy.
Rõ ràng khi đó zombie hệ tinh thần cấp bảy vẫn chỉ là cấp sáu, Vân Đào làm sao biết nó sẽ ăn liên tiếp mấy nhân viên quản lý dị năng, thăng cấp thành cấp bảy?
Suy đoán đầu tiên của Diệp Hào là Vân Đào có dị năng dự đoán, cô biết trước đến khu an toàn số 3 có trang trại ngầm, hơn nữa sẽ xuất hiện zombie hệ tinh thần cấp bảy, vì thế mới có ác ý với Khúc Vô Dạng và Ôn Đông.
Cô thấy trước zombie hệ tinh thần cấp bảy sẽ mang đến thảm họa tàn khốc, cho nên lẻn ra ngoài tìm Vân Sanh, nói cho đội Hỏa Chủng, để đội Hỏa Chủng đi đối phó Khúc Vô Dạng và trang trại dưới lòng đất, chỉ là cô không có biết Khúc Vô Dạng có quan hệ với Bạch Sư, càng không biết được Khúc Vô Dạng và Ôn Đông thực ra không phải là tội nhân thành lập trang trại ngầm.
Hiện tại Ôn Đông đã chết, Khúc Vô Dạng bị thương nặng khó có thể chữa trị, cho nên cô mới cảm thấy áy náy sắp chết, thậm chí không tiếc bại lộ bí mật quan trọng nhất của mình, chịu nguy hiểm bị cắn trả cũng phải cứu Khúc Vô Dạng.
Nhìn xem, cô gái ngốc nghếch đáng yêu của hắn cho rằng chuyện mình làm không ai biết, nhưng sự xuất hiện của Nhiếp Sở đã bán đứng sạch sẽ hành tung của cô. Theo sợi chỉ này, không cần bỏ bao nhiêu tâm tư đi kéo tơ lột kén, chân tướng lộ ra hoàn toàn.
Suy đoán thứ hai của Diệp Hào là Vân Đào hiện giờ không phải là Vân Đào lúc trước, hắn nghiêng về suy đoán này hơn.
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao khi họ gặp nhau lần đầu tiên, vẻ mặt của Vân Đào lúc nhìn thấy hắn lại lộ ra mờ mịt trong giây lát, mờ mịt qua đi mới nghĩ đến việc chạy trốn, hiển nhiên ngay từ đầu Vân Đào không nhận ra hắn, rõ ràng trước đó đã gặp qua rất nhiều lần, nên không thể không nhận không ra.
Như vậy mới có thể lý giải những thay đổi trong tính cách trước và sau của cô, cũng có thể lý giải tại sai trông cô không giống như người đã trải qua tận thế ba năm.
Hắn thậm chí còn suy đoán Vân Đào bị thứ gì đó mà hắn không biết hoặc không hiểu kiểm soát và hạn chế, nếu không thì tại sao lúc Vân Đào nói ra zombie hệ tinh thần cấp bảy thì đột nhiên hét lên đầy sợ hãi rồi hôn mê bất tỉnh.
Về phần Vân Đào là ai, đến từ đâu, vì sao tới, vì sao biết chuyện tương lai, biết bao nhiêu, đều không quan trọng, hắn chỉ cần biết cô đối với bọn họ có ý tốt đủ rồi.
Diệp Hào cảm thấy mình không thể giả ngu nữa, hắn không muốn Vân Đào tiếp tục cảm thấy áy náy, cũng sợ Vân Đào làm ra chuyện gì đó ngu ngốc, chẳng hạn như lén lút rời đi.
“Đào Đào, nếu em đưa ra quyết định này vì cảm thấy áy náy đã nói cho Vân Sênh biết chuyện trang trại dưới lòng đất, thì anh tuyệt đối không đồng ý.”
Vân Đào ngừng hô hấp trừng to hai mắt vì quá kinh ngạc, “Anh, anh biết?”
“Anh đương nhiên biết.” Diệp Hào nhéo mặt cô, cười nói: “Anh rất thông minh.”
Hắn ghé sát vào tai Vân Đào, giống như nói nhỏ, “Anh cũng biết em biết nhiều thứ hơn bọn anh, hơn nữa không tiện nói ra, nhưng Đào Đào à, không sao đâu, em không cần phải nói, anh có thể hiểu được.”
Vân Đào đương nhiên biết Diệp Hào thông minh, nhưng người thông minh có thể biết hết sao? Hắn biết hệ thống không? Hay biết thiên đạo?
Hệ thống: [ Vãi! Diệp Hào là bug à? Sao hắn biết!] Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Hào nhìn bộ dáng ngơ ngác của Vân Đào, cười ra tiếng, hắn biết mình đã đoán đúng, Vân Đào quả nhiên bị thứ gì đó ràng buộc.
“Em, em…” Vân Đào không biết nên nói như thế nào, hoảng loạn, cứ em em mãi không nói tiếp được.
Diệp Hào dùng đầu ngón tay đè nhẹ lên môi Vân Đào, “Em nghe anh nói, Đào Đào.”
“Nhóm Lệ Sính thật ra là Khúc Vô Dạng cố ý đưa vào, chính là vì mượn cơ hội này diệt trừ trang trại ngầm và người ủng hộ nó. Mà cái chết của Ôn Đông và Khúc Vô Dạng bị thương nặng là chuyện không thể lường trước được, cũng là lựa chọn của bọn họ, bọn họ không hối hận, em không nên đổ hết trách nhiệm lên người mình.”
“Cho nên Đào Đào à, bọn anh chưa bao giờ trách em, em cũng không cần cảm thấy áy náy, càng không cần ép buộc chính mình.”
Vân Đào nhào vào trong lòng Diệp Hào, ôm lấy hắn bằng cả mạng sống của mình.
Giờ phút này, cô khóc như một đứa trẻ.
Vân Đào khóc rất lâu, Diệp Hào không quấy rầy cô, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh ôm cô.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc dần ngừng lại,, Diệp Hào nghe thấy giọng nói khàn khàn nhưng kiên định của Vân Đào:
“Diệp Hào, em muốn cứu Khúc Vô Dạng, không liên quan gì đến cảm giác áy náy.”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 47 ★彡