Editor: Himee
Mặc dù hệ thống đã trở lại, bàn tay vàng cũng vẫn còn, nhưng vấn đề kiểm soát dị năng không thể chậm trễ được, Vân Đào dọn xong phòng bếp liền đi thẳng đến phòng Úy Lý.
Bởi vì đã nói qua trước đó, Úy Lý đã chuẩn bị sẵn dụng cụ tập luyện– một đôi đũa sắt, hai chiếc bát và một nửa bát nhỏ đựng đậu phộng do Vân Đào làm.
Úy Lý muốn cô dùng dị năng điều khiển đũa gắp đậu phộng từ cái bát này sang cái bát khác, đều tiên hắn giải thích chi tiết cách kiểm soát dị năng cho Vân Đào, sau đó tự mình làm mẫu một lần, rồi để Vân Đào tự mình làm.
Tài nguyên ở thời tận thế khan hiếm, khách sạn bọn họ thuê không lớn, ngoại trừ giường, phòng tắm cơ bản thì chỉ đặt một cái bàn trà thấp và một cái sô pha đủ chỗ cho ba người ngồi.
Trên bàn trà bày hơn chục khẩu súng, tất cả đều do hôm nay Úy Lý và Diệp Hào ra ngoài mua về, vì để đạt được hiệu quả tốt nhất, tất cả súng đều được Úy Lý cải tiến.
Úy Lý ngồi ở đầu sô pha bên trái cải tiến súng, Vân Đào ngồi ở đầu sô pha bên phải luyện tập dị năng, bàn trà bị súng chiếm giữ nên cô đành phải đặt hai cái bát lên trên tay vịn sô pha, cô cởi giày khoanh chân quay lưng về phía Úy Lý ngồi.
Sau khi thử mấy lần liên tiếp, Vân Đào không thể điều khiển được chiếc đũa sắt nhúc nhích một chút, chứ đừng nói đến việc điều khiển hai chiếc đũa để gắp một hạt đậu phộng. Cô không nản lòng, cẩn thận nhớ lại cảm giác khi điều khiển chiếc nĩa bay về phía mình hôm nay, sau đó nhắm mắt lại, khống chế cỗ lực lượng không rõ trong cơ thể, sau đó chậm rãi quấn quanh đũa sắt, để cho chúng nó bay lên.
Vân Đào từ từ mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy hai chiếc đũa sắt bay lên, cô mừng rỡ điều khiển chiếc đũa gắp đậu phộng, kết quả dùng quá sức nên mọi thứ trước mắt mờ đi, cả hai chiếc đũa đều biến mất, không thấy đâu!
Vân Đào nhìn trái nhìn phải, trên sô pha không có, cô thò đầu xuống đất cũng không thấy.
Kỳ quái, nó đi đâu rồi nhỉ?
Vân Đào không thể ngồi yên được nữa, nhưng cô không muốn làm phiền Úy Lý, có trời mới biết Úy Lý chuyên chú cải tiến súng đẹp trai thế nào, đây căn bản là một bức tranh nổi tiếng thế giới, cô không muốn phá hư nó.
Vì thế Vân Đào làm như không có việc gì bước xuống sô pha, đi vòng quanh nhà như không có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn không tìm thấy!
Ông trời ơi, rốt cuộc chúng đi đâu rồi!
Mặc dù đang cải tiến súng, nhưng Úy Lý vẫn luôn chú ý tới Vân Đào: “…”
Hắn cảm thấy nếu giả vờ không biết, có thể sẽ không nhịn được bật cười.
Hắn đè khóe miệng đang nhếch lên nhìn Vân Đào, cô phát hiện xin lỗi cười với hắn, “Xin lỗi nhé, Úy tiên sinh, làm phiền anh rồi.”
Úy Lý hất cằm, “Ở trên trần nhà.”
Vân Đào ngạc nhiên ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy hai chiếc đũa cắm trên trần nhà trắng tinh, một chiếc đang cắm ở phía trên ghế sô pha, chiếc còn lại cắm chéo bên cạnh đèn chùm, nếu nghiêng thêm một chút là có thể bắn rơi đèn chùm.
Để tôi đi chết đi!
Vân Đào xấu hổ đến mức có thể dùng ngón chân đập một tòa cung điện Potala, mặt cô đỏ bừng, không dám nhìn Úy Lý, trèo lên ghế sô pha định rút đũa ra nhưng chiều cao của cô có hạn.
Ngược lại, hai chiếc đũa tự mình rút ra, bay trở lại trên tay Úy Lý, hắn đưa lại cho Vân Đào, “Không sao, lúc mới đầu đều như vậy.”
“Ừ.” Vân Đào cúi đầu nhận lấy, nhanh chóng ngồi xuống quay lưng lại với Úy Lý, qua vài giây, cô quay đầu hỏi, trong giọng nói tràn đầy thấp thỏm bất an, “Em làm như vậy, có thể vô tình bắn thủng đầu mình không?”
“Ừ.” Úy Lý gật đầu.
Vân Đào sắp bật khóc, nguy hiểm như vậy sao?
“Có anh ở đây rồi, em không cần lo.”
“May quá, vậy làm phiền Úy tiên sinh.”
“Ừ.” Úy Lý gật đầu, tiếp tục lắp súng, khi nhận thấy Vân Đào quay người lại, khóe miệng của hắn mới giương lên, thầm mỉm cười.
Hơn một tiếng đồng hồ sau đó, hai chiếc đũa bay tán loạn ở trong phòng, nhưng cuối cùng đều sẽ bay về và được đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc bát nhỏ.
Mà ở trong hơn một tiếng này, Vân Đào có khoảng bốn lần suýt nữa tự lấy mạng mình.
Cảm ơn Úy Lý, huhuhu!
Cô không bao giờ ghét bỏ Úy Lý cổ hủ và nhàm chán như cha già nữa, hắn mang đến cho người ta cảm giác an toàn mạnh mẽ, chỉ riêng điều này đã khiến cô bỏ qua bất kỳ khuyết điểm nào của hắn.
Khi Vân Đào lần đầu tiên gắp thành công một hạt đậu phộng lên, cô vui mừng đến mức suýt nữa hét toáng lên. Cô cẩn thận từng li từng tí điều khiển chiếc đũa sắt bỏ đậu phộng vào trong bát nhỏ bên cạnh, được nửa đường, chiếc đũa sắt bắt đầu run rẩy, đậu phộng sắp rơi xuống, cô vội vàng tiến tới a cho vào miệng ăn.
Cô mặc kệ, chỉ cần chưa rơi xuống coi như thành công.
Úy Lý dừng động tác trong tay lại, nghiêng đầu nhìn sang, thấy Vân Đào đang đắc ý rung đùi lắc lư trái phải, cặp mông tròn trịa cọ tới cọ lui trên sô pha mềm mại, lúc thì lún xuống, lúc thì bật lên, thấy cảnh này yết hầu Úy Lý nghẹn lại.
Ngày đó Vân Đào ngồi ở trên người hắn, hoa huy*t ăn dương v*t của hắn, cũng lắc lư như vậy.
Úy Lý cụp mắt xuống, bàn tay cầm súng vô thức siết chặt.
Trong cơ thể hắn có một ngọn lửa chạy tán loạn, Úy Lý bắt đầu khó tập trung, hắn không còn làm công việc cải tiến tỉ mỉ này nữa mà chọn một khẩu súng bắn tỉa tháo ra rồi lại lắp vào, lắp vào rồi lại tháo ra, cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần, sau đó hắn nghe thấy tiếng Vân Đào gọi mình.
“Úy tiên sinh.” Giọng Vân Đào rất cẩn thận.
Úy Lý nghiêng đầu, liền thấy một đôi đũa sắt đang run rẩy kẹp một hạt đậu phộng thơm ngào ngạt tiến đến bên miệng hắn, đằng sau đôi đũa là nụ cười xinh đẹp và đôi mắt trong suốt của Vân Đào.
“Cho anh ăn.” Vân Đào nói.
Dục vọng ngủ đông bùng phát như một ngọn núi lửa vào lúc này, Úy Lý tiếp được hạt đậu phộng thơm giòn, sau đó trực tiếp hôn Vân Đào, áp Vân Đào xuống ghế sô pha.
Hai chiếc bát và nửa bát đậu phộng đặt trên tay vịn sô pha bị đẩy xuống đất, vỡ tan tành, đậu phộng lăn ra thật xa.
Nụ hôn này có vị đậu phộng thơm lừng.
Những nụ hôn của Úy Lý luôn táo bạo và thô lỗ, đầu lưỡi của hắn công thành đoạt đất ở trong miệng Vân Đào, không buông tha bất kỳ một góc nào, so sánh với chiếc lưỡi mềm mại của Vân Đào thì nó có vẻ rất yếu ớt và bất lực.
Bàn tay chai sạn của hắn luồn vào trong quần áo Vân Đào, nút cài áo lót dưới dị năng của Úy Lý tự động mở ra, tay của hắn cứ như vậy dễ dàng chui vào nội y, cầm bộ ngực mềm mại no đủ của Vân Đào.
“Ưm…”
Lòng bàn tay Úy Lý rất nóng, lúc nắm bóp, cả người Vân Đào run lên, một cỗ tê dại từ xương cụt vọt lên trên, thoải mái đến mức cô liên tục rên rỉ, hoa huy*t cũng động tình tuôn ra d*m thủy.
Bộ ngực bị nhào nặn thành các loại hình dạng, khoái cảm truyền đến dường như trở nên đa dạng hơn, Vân Đào dần dần không chống đỡ được, dưới thế công của Úy Lý cơ thể trở nên mềm nhũn, ư ư rên rỉ.
hoa huy*t trống rỗng khó chịu, cô cố ý hay vô tình vặn vẹo thân thể, cọ vào dương v*t đã cứng đứng đứng của Úy Lý.
Rất muốn.
Hai tay Vân Đào sờ lên thắt lưng Úy Lý, sau đó từ từ tiến về phía khóa thắt lưng ở đằng trước. Cô không biết nhiều về thắt lưng của đàn ông, nàng đối với thắt lưng nam nhân không biết, nhất là loại khóa tự động này, rõ ràng là cô muốn kéo thắt lưng ra, nhưng nó lại càng chặt hơn, càng kéo càng chặt.
Sự bướng bỉnh của Vân Đào nổi lên, cô vẫn không tin nên kéo mạnh hơn, nhưng lại càng chặt hơn.
A, cứu mạng!
“Phụt!” cuối cùng Úy Lý không nhịn được bật cười ra tiếng, hắn đè ở trên người Vân Đào, cười nhìn Vân Đào, “Đừng vội để anh.”
Vân Đào đỏ mặt.
Cuộc sống này không còn cách nào có thể vượt qua, chết cho xong!
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 42 ★彡