Editor: Himee
“Bộp!”
Vân Đào bị kẻ tấn công ép mạnh vào tường, sườn mặt bị đụng mạnh vào tường, đau đến mức trong mắt cô hiện lên những ngôi sao.
Cô dùng hết sức lực cố gắng thoát khỏi xiềng xích nhưng cổ tay đã bị giữ chặt, lòng bàn tay bị ép dán ở trên tường, sau đó cô cảm thấy cả người đàn ông phía sau đang áp vào mình, ép cô rất chặt.
“Vân Đào, cô vẫn chưa chết, thật tốt quá.” Người đàn ông áp vào Vân Đào hung tợn nói, trong giọng nói tràn đầy ác ý.
“Con mẹ nó anh là ai vậy?”
“Ha, cô hỏi tôi là ai?” Người đàn ông đó trông có vẻ điên cuồng, hắn hơi dùng sức ngón cái và ngón trỏ tay trái, chợt nghe thấy một tiếng “khậc” rất nhỏ, cổ tay trái của Vân Đào đã bị trật khớp.
“A!” Cơn đau dữ dội đột ngột kéo đến làm Vân Đào không nhịn được hét lên thảm thiết.
Cô sắp nổ tung rồi, cô đang đi trên đường, ăn khoai tây uống trà thảo dược, ách, suýt chút nữa bị nghẹn chết, quên đi đây không phải trọng điểm, tóm lại cô không trêu chọc bất luận kẻ nào, tên điên không biết từ đâu chui ra, vừa xuất hiện liền động tay động chân, bẻ cổ tay cô… vv!
“Hệ thống, con chó điên này là ai?”
Hệ thống: [ Ký chủ, hắn là Nhiếp Sở~]
“Tao biết hắn là nghiệt súc rồi, tao hỏi hắn là ai?”
Người này nhất định có quan hệ với nguyên chủ, hình như quan hệ còn rất tệ nữa, nhưng trong truyện không có viết, cô lại không có ký ức của nguyên chủ, căn bản không biết hắn có được hay không, hơn nữa toàn bộ quá trình cô đều không thấy mặt của hắn.
Hệ thống: [ Hắn tên là Nhiếp Sở, Nhiếp trong thì thầm hai tai, Sở trong rõ ràng, hắn là em họ bị Sùng Minh giết chết, dị năng giả cấp ba. ]
Không cần Vân Đào hỏi tiếp, hệ thống đã chủ động nói ra nguyên nhân khúc mặc giữa nguyên chủ và Nhiếp Sở.
Hệ thống: [ Nói một cách đơn giản, Nhiếp Sở chính cá mà nguyên chủ nuôi trong ao, Nhiếp Sở hận nguyên chủ, chủ yếu là vì chiếc váy, chiếc váy ngủ bằng lụa mà nguyên chủ mặc lúc bò lên giường nam chính.]
[Nguyên chủ nói với Nhiếp Sở buổi tối ngủ không ngon, muốn có một chiếc váy ngủ bằng lụa, kết quả Nhiếp Sở đi tìm thật, vì điều này, Nhiếp Sở không chỉ bị hỏng mặt, còn suýt nữa mất một cánh tay. Hắn vốn tưởng nguyên chủ sẽ áy náy, sẽ cảm động, sau đó hắn có thể ôm được người đẹp về. Ai ngờ nguyên chủ lại mặc váy ngủ hắn tìm bò lên giường nam chính, hắn không tức chết đã là tốt lắm rồi.]
Vân Đào: “…” Thật đỉnh!
Nhiếp Sở không bị tức chết, là bị tức điên rồi.
Lúc Vân Đào bị đuổi khỏi Hỏa Chủng, hắn rất tiếc, tiếc vì người phụ nữ vô dụng và độc ác này lại chết trong miệng Zombie mà không phải chết trong tay hắn. Có lẽ ông trời cũng thấy hắn quá đáng thương, nên hôm nay Lệ Sính bảo hắn âm thầm đi theo bảo vệ Vân Sanh, để hắn gặp lại Vân Đào.
Thật tốt khi Vân Đào chưa chết, thật tốt quá!
Nhiếp Sở dùng một tay nắm lấy hai tay Vân Đào ấn lên tường, kéo chiếc mũ vẫn còn trên đầu Vân Đào xuống, buộc Vân Đào phải nhìn hắn, nhìn vết sẹo dữ tợn trên mặt hắn kéo dài từ trên trán bên trái đến cằm.
“Nhìn rõ chưa, hahaha, cô đã nhìn rõ chưa hả?” Nhiếp Sở ghé sát mặt mình vào mặt Vân Đào, “Đây là kiệt tác của một con khốn cô đấy, cô còn hỏi tôi là ai, cô còn nói con mẹ nó rốt cuộc tôi là ai!”
Mặt Vân Đào đau, tay cũng đau, mắt tiết ra nước mắt sinh lý, nhìn cái gì cũng mờ mịt, nhưng vết sẹo giống như con rết trên mặt Nhiếp Sở vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh trai, tôi đồng cảm với cảnh ngộ của anh, nhưng tôi nguyên chủ Vân Đào, không thể chịu trách nhiệm với anh được.
“Nhận ra chưa hả? Con khốn!” Nhiếp Sở hoàn toàn mất bình tĩnh.
Mọi người trong đội Hỏa Chủng đều biết chuyện của hắn và Vân Đào, sau khi Vân Đào bò lên giường thất bại, ánh mắt họ nhìn hắn liền giống như lưỡi dao cạo vào da thịt hắn, khiến hắn không thể chịu nổi.
Giờ đây, đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này đã ở trong tay hắn, bị hắn ấn vào tường, chỉ có thể mặc hắn bắt nạt và làm nhục.
“Anh muốn tôi bồi thường cho anh thế nào?” hiện giờ Nhiếp Sở rất kích động, Vân Đào chỉ có thể áp dụng biện pháp nhẹ nhàng, trấn an hắn trước đã.
“Bồi thường?” Nhiếp Sở nghe xong bật cười, vết sẹo trên mặt hắn, lỗ hổng trong lòng hắn, còn có nỗi đau bị người khác cười nhạo và khinh thường sau lưng những ngày qua, có thể bồi thường được sao?
Hắn là thật sự từng thích Vân Đào, nếu không hắn không ngốc đến mức muốn đi vào khu an toàn, tìm chiếc váy chết tiệt kia cho cô, nhưng bây giờ cũng thật sự hận cô.
“Được thôi, không phải cô lẳng lơ, thích bò lên giường người khác sao, vậy cô trả bằng thân thể của mình đi.”
Nói xong, Nhiếp Sở luồn tay vào trong áo hoodies rộng thùng thình, vuốt ve làn da của Vân Đào hướng lên trên.
Vân Đào chỉ cảm giác như có một con rắn độc đang bò trên da mình, da gà như măng mọc sau mưa tranh nhau nổi lên. Cô vừa tức vừa thấy ghê tởm, toàn thân run rẩy.
“Thả tôi ra!”
Nhiếp Sở không những không buông cô ra mà còn tăng cường động tác, tốc độ trở nên nhanh hơn, ngón tay hắn đã chạm vào mép áo lót, đang định đẩy áo ngực lên.
Vân Đào dùng sức ngửa đầu ra phía sau, vừa hay đụng vào mũi Nhiếp Sở, Vân Đào đã thức tỉnh dị năng, sức lực cũng không nhỏ, cú va chạm này khiến Nhiếp Sở đau đến không hề phòng bị, bịt mũi lùi lại liên tiếp hai bước, máu mũi đỏ tươi chảy ra từ giữa các ngón tay, nhìn thấy mà giật mình.
Vân Đào nhân cơ hội xoay người bỏ chạy, mới chạy được mấy bước liền bị Nhiếp Sở kéo lại, ném xuống đất.
Vân Đào bị đập mạnh xuống nền đất cứng, lưng truyền đến cơn đau thấu xương, trước mắt cô tối sầm, cô chưa kịp phản ứng thì Nhiếp Sở lại đè xuống lần nữa.
Đối diện nhau, có thể thấy rõ đôi môi sưng đỏ và vết hôn trên cổ Vân Đào…
Hắn quyết định, hắn muốn làm con khốn này tại đây!
Đây là một con hẻm tối tăm cực kỳ chật hẹp, chưa kể rất ít người tới đây, cho dù có người cũng sẽ giả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Ở thời tận thế, bớt lo chuyện bao đồng là một kỹ năng sinh tồn thiết thực và phổ biến nhất.
“Không đi giúp à?” Khúc Vô Dạng ở trên nóc tòa nhà nhỏ đối diện với con hẻm hỏi Sùng Minh.
“Không cần.” Ngữ khí Sùng Minh rất nhẹ.
Ôn Đông nghe xong, nhướng mày nhìn Vân Đào, ánh mắt ý tứ khó hiểu.
Nhiếp Sở không cố ý đè ép tay Vân Đào nữa, sự giãy dụa của cô chẳng khác nào liếc mắt đưa tình trước mặt dị năng giả, ngược lại tăng thêm vài phần tình thú.
Cơ thể cường tráng của hắn gần như bao phủ hoàn toàn cơ thể nhỏ nhắn của Vân Đào, Vân Đào càng giãy dụa, hắn càng cảm nhận được đầu v* Vân Đào cọ xát ngực mình, mềm mềm khiến hắn suy nghĩ miên man.
Hắn cứng.
Nhiếp Sở vội vàng cởi quần Vân Đào, anh muốn cắm vào ** chết cô, ngay bây giờ! Ngay lập tức! Ngay tại đây!
Trên người Vân Đào như có ngọn núi Ngũ Chỉ Sơn đè lên, bất luận cố gắng thế nào cô cũng không thể thoát khỏi dù chỉ một chút gông cùm xiềng xích. Thế là cô ngừng cử động, bình tĩnh cảm thụ dị năng trong cơ thể mình.
Cô có ba loại dị năng, dị năng sao chép, dị năng gió và dị năng hệ kim, dị năng sao chép đặc thù tạm thời miễn bàn, dị năng gió và dị năng hệ kim loại dị năng công kích, chúng đồng thời tồn tại trong cơ thể Vân Đào, nếu muốn kiểm soát sử dụng hai loại dị năng này thì độ khó tăng gấp đôi.
Khó kiểm soát không phải là không thể kiểm soát, đúng không?
Vân Đào hô hấp chậm lại, nhắm mắt cảm nhận gió và kim loại.
Nhiếp Sở phát hiện Vân Đào không hề động đậy, cho rằng cô đã chấp nhận số phận, hoặc sự phản kháng vừa rồi của cô chỉ là giả vờ từ chối, hừ, quả nhiên là một con chó cái, sự chân thành lúc trước thật sự là cho chó ăn.
Cuối cùng hắn kéo khóa quần Vân Đào ra, kéo quần xuống, ngón tay từ mép quần lót trượt vào, chưa đợi hắn chạm vào môi âm hộ Vân Đào liền ngừng lại, hắn theo bản năng cảm nhận được một cỗ sát khí sắc bén.
Hắn kinh ngạc nhìn Vân Đào, chỉ thấy Vân Đào đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, trong mắt cô có màu vàng và màu trắng đang di chuyển.
“Vù” một tiếng, một tiếng xé gió sắc bén từ xa truyền đến.
Nhanh quá! Nhiếp Sở chỉ thấy một đạo ánh sáng nhạt xẹt qua, sau đó cổ lạnh buốt, cơn đau đớn lập tức truyền tới đại não.
Đó là một cái nĩa rỉ sét.
Vân Đào cầm chặt cái nĩa trong tay, đâm vào cổ hắn.
“Aaaa!” Nỗi sợ chết khiến Nhiếp Sở bộc phát dị năng của dị năng giả cấp ba nên có, hắn túm lấy Vân Đào, muốn vặn gãy cổ cô!
Một cỗ khí tức tử vong đột nhiên ập đến, giống như một cơn sóng lớn đột nhiên nổi lên trên mặt biển tĩnh lặng, giống như một trận tuyết lở bất ngờ tấn công vào một thung lũng yên tĩnh, mang theo nỗi kinh hoàng mà loài người nhỏ bé không thể chống cự, thậm chí là không thể đối mặt trực tiếp.
Toàn thân hắn đều run lên, hơi run nhẹ, run rẩy bắt đầu từ tế bào, loại run rẩy này dường như từ sâu trong linh hồn truyền đến khiến hắn quên phải cử động.
Trong thoáng chốc, Nhiếp Sở cảm thấy mình như đã trải qua ngàn năm hàng vạn năm trong hơi thở tử vong này, lâu đến mức hắn như đánh mất trí nhớ, đánh mất bản thân, nhưng thực ra mới chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi.
Vân Đào bắt được khoảnh khắc này.
Vân Đào rút nĩa ra lại đâm thật mạnh vào, thậm chí còn bộc phát ra một cỗ lực lượng, nhấc bổng Nhiếp Sở ra, xoay người ngồi chồm hổm trên lưng hắn, giữ chặt hắn xuống, đâm liên tục vào cổ hắn cho đến khi hắn không còn động tĩnh gì nữa.
Máu, một lượng lớn máu từ cổ Nhiếp Sở tuôn ra, lan ra thành một vũng máu đỏ tươi trên mặt đất lạnh lẽo, đập vào mắt Vân Đào cay xè đến phát đau.
Cho đến khi cô ý thức được Nhiếp Sở thật sự đã chết, cô mới ném chiếc nĩa ra xa, đáng tiếc cô không còn sức để đứng lên, chỉ có thể vừa lăn vừa bò xuống khỏi cơ thể Nhiếp Sở, ôm đầu gối ngồi dựa vào tường.
Cô giết người rồi, còn giết em họ nam chính, một bia đỡ đạn lẽ ra phải bị Sùng Minh giết chết.
Vừa mới cô còn đang nghĩ làm sao để Nhiếp Sở sống sót, kết quả lúc sau người đã bị cô giết chết.
Nhiếp Sở là người thân duy nhất của Lệ Sính trên đời này, sau khi hắn biết chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Không thể quay về đội Bạch Sư nữa, trở về không phải đồng nghĩa tự tay đưa Bạch Sư vào con đường nhân vật phản diện sao?
Vừa nghĩ tới đây, nguyên tác miêu tả về cái chết của mỗi người trong đội Bạch Sư, sư tử trắng, cứ như côn trùng ăn sâu vào trong đầu Vân Đào.
Không thể quay về đội Bạch Sư nữa.
Thật sự không thể quay về sao?
Nhưng cô không muốn đi, cũng không nỡ.
Nước mắt đột nhiên rơi xuống, làm thế nào cũng không ngừng được.
Tuy nhiên, tiếng khóc chỉ kéo dài ngắn ngủi hơn mười giây, cô liền dùng sức lau nước mắt, vịn tường đứng dậy rồi lại gần thi thể một lần nữa.
Cô ấy sẽ không bao giờ rời khỏi Bạch Sư, cô muốn phi tang thi thể xóa bỏ mọi dấu vết!
Thi thể tuyệt đối không thể để lại, lúc cô giết Nhiếp Sở đã dùng dị năng, một khi bị Lệ Sính phát hiện và nhớ kỹ khí tức dị năng, liền để lại một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, dù sao cô không thể đảm bảo sau này sẽ không dùng dị năng trước mặt Lệ Sính.
Vì vậy, cô phải phi tang thi thể xóa bỏ mọi dấu vết, hơn nữa phải nhanh.
Cổ tay trái bị trật khớp, Vân Đào chỉ có thể dùng một tay nắm lấy tay Nhiếp Sở, kéo sâu vào trong hẻm tối.
Cô biết bên trong là nơi tái chế rác thải, khi cô đang tìm kiếm kim loại có thể dùng xung quanh đây, cô đã cảm ứng được, cái nĩa dùng để giết chết Nhiếp Sở là lấy ra từ trong thùng rác.
Cô muốn giấu xác trước, sau đó tìm lửa đốt, tốt nhất là tìm Kỷ Hàm đến đốt xác cho đến khi không còn sót lại cái gì.
Thi thể bị kéo đi, máu trên mặt đất bị kéo theo, kéo dài phía sau Vân Đào, ở trong con hẻm tối tăm này, một cô gái trẻ kéo thi thể về phía trước, trông rất quái dị.
Ba người đứng trên nóc tòa nhà nhỏ hồi lâu không nói gì, đều im lặng nhìn Vân Đào kéo thi thể về phía trước trong con hẻm nhỏ.
Bọn họ không thể tưởng tượng được Vân Đào hiện tại với Vân Đào vừa rồi ăn khoai tây bị nghẹn, nhưng họ biết đây quả thực là cô, dù sao họ chính là những người đã trơ mắt nhìn Vân Đào từ yếu ớt giãy dụa biến thành bình tĩnh và quả quyết như hiện tại.
Hóa ra sự trưởng thành của một người thực sự chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Một cơn gió u ám thổi qua, trên sân thượng chỉ còn lại hai người, mà trong con hẻm nhỏ, phía trước Vân Đào xuất hiện thêm một người.
Ôn Đông trở lại bộ dạng không xương, nằm trên ban công nhìn hai người phía dưới, hỏi Khúc Vô Dạng: “Hắn vẫn mạnh miệng nhưng mềm lòng như vậy sao?”
Ngoài miệng nói không cần giúp, cuối cùng không phải vẫn ra tay sao? Bây giờ còn háo hức bước lên phía trước.
Khúc Vô Dạng không trả lời, hắn đang định hút một hơi thuốc, lại phát hiện tàn thuốc không biết từ lúc nào đã bị dập tắt.
“Này, Vô Dạng, hôm nay chúng ta đến Bạch Sư ăn chực một bữa không? Sùng Minh còn khen đầu bếp, tôi khá tò mò đấy.”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 38 ★彡