Editor: Himee
Vân Đào khuyên mãi mới thuyết phục Vân Sanh tin rằng hiện giờ bản thân đang sống rất tốt, thật sự không muốn quay về Hỏa Chủng chịu ấm ức.
Vân Sanh không dám lãng phí quá nhiều thời gian với Vân Đào, chuyện nuôi nhốt zombie quá lớn, bất kể thật giả, cô cũng phải nhanh chóng trở về bàn bạc với Lệ Sính, nếu tra ra là giả thì không sao, nhưng nếu là sự thật…
Điều đó thật sự quá đáng sợ.
Đã tiết lộ tin cho Vân Sanh, tảng đá trong lòng Vân Đào buông xuống hơn phân nửa, việc cô phải làm bây giờ là quay về nhắc nhở đám Diệp Hào để ý nhiều hơn, nhất là Kỷ Hàm và Kỷ Thâm, không rời xa khỏi đội.
Trên đường trở về Vân Đào không lo lắng như vậy nữa, còn có tâm trạng đi dạo các quầy hàng ven đường, đương nhiên quầy cô ghé vào nhiều nhất vẫn là quầy ăn vặt.
Không có đầu bếp nào không thích ăn, Vân Đào cũng vậy, bằng không cô đã không học nấu ăn từ ông ngoại, hơn nữa vừa học đã học nhiều năm.
Trong khu an toàn độc lập giàu có này, có rất nhiều quầy hàng ven đường, quầy bán đồ ăn rất nhiều, cái này phải cảm ơn tác giả truyện “Bình Minh” đã thiết lập bối cảnh này. Ở đây chỉ có con người zombie và zombie, thực vật không bịbiến dị, những thực vật có thể ăn trước khi tận thế bây giờ vẫn có thể ăn. Những thứ trước tận thế không thể ăn, miễn không độc chết người, thì trong thời khắc mấu chốt cũng có thể lấy ra ăn.
Vì vậy, dọc đường đi Vân Đào nhìn thấy rất nhiều món ăn mà cô nhìn không hiểu, hình dáng và hương vị rất… độc đáo, cô vô cùng ấn tượng, nhưng cô không dám ăn, cuối cùng chỉ mua một củ khoai tây nướng và trà thảo dược đựng trong ống tre.
Hmm, nói là trà thảo dược nhưng thực ra là nước đun sôi làm từ hoa cúc dại rồi để nguội, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc rất tốt.
Có một tòa kiến trúc tiêu biểu ở trung tâm khu an toàn số ba — tòa nhà thương mại cao 24 tầng, sau tận thế, khu an toàn số ba được hoàn thiện và ổn định, tòa nhà này liền trở thành nhà đấu giá.
Lúc này, có ba người đang đứng trên sân thượng của nhà đấu giá, một người như không xương nằm bò trên lan can cao, cằm gối lên cánh tay, vô cùng nhàm chán nhìn dòng người đi tới đi lui trên đường phố xa gần ở phía dưới.
Là Ôn Đông.
Bên cạnh Ôn Đông là Khúc Vô Dạng, hắn lười biếng dựa lưng vào lan can, một chân giẫm lên lan can, khuỷu tay đặt trên lan can, giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp một điếu thuốc trắng như tuyết.
Đã hút được một nửa, tia lửa trên đầu điếu thuốc nhấp nháy, một làn khói nhàn nhạt bay lên rồi nhanh chóng biến mất.
“Lần này có đi không?” Người đứng đối diện Khúc Vô Dạng cao gầy, sắc mặt tái nhợt không khỏe mạnh, con ngươi và tròng mắt của hắn rất đen, giống như hố đen không có ánh sáng, nếu nhìn vào sẽ rơi vào đó, khiến lòng người sinh ra sợ hãi.
Là Sùng Minh.
Khúc Vô Dạng cười nhưng lại không giống như đang cười, “Nếu có thể đi thì đã đi từ một năm trước rồi.”
Một năm trước, Sùng Minh mời Khúc Vô Dạng vào đội Bạch Sư, Khúc Vô Dạng đồng ý, hắn quay về khu an toàn tìm anh Khúc An Nhiên để chào tạm biệt, ai ngờ lại bắt gặp Khúc An Nhiên đang hóa thành zombie, trước khi mất ý thức cuối cùng, Khúc An Nhiên giao khu an toàn số ba cho Khúc Vô Dạng, bao gồm “Trang trại ngầm” nuôi nhốt mấy trăm con zombie này.
Hắn tiếp nhận khu an toàn số ba, cũng học hút thuốc.
Trong một năm qua, Khúc Vô Dạng đã vô số lần nghĩ đến việc xóa bỏ trang trại dưới lòng đất, nhưng lợi ích nông trường liên lụy quá lớn, một mình hắn giữ chức vị trí chỉ huy căn cứ cũng đã rất khó khăn, muốn xóa bỏ trang trại mà không gây nguy hiểm cho những người sống sót trong khu an toàn, thật sự khó mà lên trời.
“Nhưng mà,” Khúc Vô Dạng búng tàn thuốc, khóe môi cong lên một chút, ánh mắt lạnh lùng lộ ra trào phúng và sát ý, “Hai năm nữa, những người đó cũng sẽ bị giết thôi, đến lúc đó tôi có thể đi, nếu đội Bạch Sư vẫn còn cần tôi.”
“Đương nhiên.” Sùng Minh gật đầu, nghe tin này hình như hắn rất vui mừng, khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt vẫn đen kịt như cũ, cái gì cũng không có.
Khúc Vô Dạng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khẽ cau mày, “Không phải bây giờ vẫn là thằng nhóc Kỷ Hàm nấu cơm đấy chứ?”
Năm đó hắn bối rối ba ngày, một trong những nguyên nhân gây ra bối rối có liên quan đến Kỷ Hàm. Hắn từng ăn một bữa cơm do Kỷ Hàm nấu, là cơm cá, hắn chỉ ăn một miếng, ai ngờ cho đến bây giờ hắn vẫn không dám ăn cà tím.
“Không phải.”
“Đầu bếp mới thế nào?”
Mạt thế này đã đủ dở rồi, hắn không muốn thậm chí không thể ăn được một miếng ngon.
Sùng Minh nhớ lại những bữa ăn mấy ngày nay, so với cháo dinh dưỡng mà mỗi ngày chỉ có hắn mới có thể ăn, “Rất ngon.”
Khúc Vô Dạng ngạc nhiên, “Người không chú trọng khẩu vị như anh cũng khen, vậy tay nghề chắc chắn rất tốt.”
Sùng Minh gật đầu.
Khúc Vô Dạng càng tò mò.
“Ơ?” Ôn Đông đang nằm uể oải bật dậy, chăm chú nhìn về một hướng: “Đó không phải là cái cô giơ ngón giữa à?”
Khúc Vô Dạng quay đầu nhìn theo hướng ngón tay Ôn Đông chỉ, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa, có một người phụ nữ vừa đi vừa gặm khoai tây trên đường.
Người phụ nữ mặc áo hoodies trùm đầu rộng thùng thình màu xám đậm, có lẽ là để tiện cho việc ăn, chiếc mũ được đội lỏng lẻo trên đầu lộ ra khuôn mặt tinh xảo, quả thực là cô ấy, cũng không phải Khúc Vô Dạng có ấn tượng sâu sắc đối với cô, mà không thể nào gặp được một người phụ nữ ăn cái gì cũng ăn như chuột đồng.
“Hửm?”
Khúc Vô Dạng nhìn Sùng Minh, thấy Sùng Minh đang nhìn người phụ nữ đó với vẻ mặt nghi hoặc, “Anh quen à?”
“Cô ấy là đầu bếp mới.” Sùng Minh lại hỏi tiếp, “Giơ ngón giữa về phía hai người? Cô ấy?” Trong giọng nói có chút hoài nghi.
Ôn Đông cảm thấy chuyện này rất thú vị: “Mới hôm qua, tôi và Vô Dạng nhìn cô ấy một cái, cô ấy liền giơ ngón giữa về phía chúng tôi, giơ xong liền bỏ chạy, không ngờ cô ấy lại là đầu bếp mới của các anh.”
Khúc Vô Dạng cũng thấy trùng hợp, nhìn Vân Đào không nói gì, trầm mặc hút thuốc, mới vừa hút một hơi, liền thấy Vân Đào ăn củ khoai chỉ còn một miếng nhỏ, sau đó nhét nốt vào miệng, cô nhai vài cái, đột nhiên nắm tay đập mạnh vào ngực.
Nghẹn… Hình ảnh mạnh mẽ đến mức Khúc Vô Dạng cũng hoảng hốt cảm thấy như thể mình cũng đang bị nghẹn bởi điếu thuốc lá này.
Có lẽ sau khi đập mấy lần nhưng không thấy có ích, Vân Đào mới hoảng hốt nhớ tới ống trà trong tay mình, mạnh mẽ uống liên tục mấy hơi mới dừng, sau khi uống xong còn lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn sẽ gặp may, hơi đắc ý…
“Ha ha ha ha.” Ôn Đông cười, “Sùng Minh, đầu bếp nhà anh hình như không thông minh lắm, ha ha ha!
Sùng Minh: “…”
Tiếng cười của Ôn Đông còn chưa dứt, ở đó lại đột nhiên xảy ra chuyện, một người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên nhảy ra từ trong hẻm tối, từ phía sau dùng tay bịp miệng Vân Đào, tay còn lại ôm lấy eo Vân Đào, nhanh chóng kéo người vào trong hẻm nhỏ.
Tiếng cười của Ôn Đông ngừng lại, sắc mặt cứng đờ: “Gì vậy? Cướp sắc à?”
Con hẻm rẽ vào một góc, ba người không thể không thể nhìn thấy tình huống bên trong từ góc độ của họ, chỉ có thể nhìn thấy ống tre rơi trên mặt đất lăn vài vòng.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 37 ★彡