“Hai người đang làm gì vậy?”
Diệp Hào đang cười, nụ cười rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Có cơn gió vô hình đang bao quanh hắn, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa của hắn đang bay điên cuồng trong gió, giống như những xúc tu của ác ma thò ra từ dưới vực sâu địa ngục, giương nanh múa vuốt.
Không khí như bị rút đi, Vân Đào sắc mặt tái nhợt co rúm vào trong lòng Úy Lý, hành động này hoàn toàn chọc giận Diệp Hào, lưỡi dao như có thực thể thật, ùn ùn kéo đến lao thẳng về phía hai người đang quấn lấy nhau trên giường.
Úy Lý giơ tay, năm ngón tay mở ra, lá chắn màu bạc chợt dựng lên, chặn hết mọi lưỡi gió lại.
“Đi ra ngoài!” Giọng của Úy Lý trầm xuống, lá chắn lập tức biến thành một chiếc đinh bình phong trong nháy mắt hóa thành đinh dài ba inch, sát khí nồng đậm bắn về phía Diệp Hào, nhưng chiếc đinh lại rơi xuống sàn cách Diệp Hào vài cm.
“Ha!” Diệp Hào tức giận nở nụ cười, hắn nhìn chằm chằm Vân Đào đang rụt rè trốn ở trong lòng Úy Lý, “Đào đào.”
Hai chữ ngày thường có thể dịu dàng đến tận đáy lòng Vân Đào, giờ phút này lại như tẩm thuốc độc.
“Em, cũng muốn, anh đi ra ngoài sao?”
Mỗi lần Diệp Hào dừng lại, Vân Đào liền run rẩy theo, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Ông trời ơi, sao không đánh chết tôi đi? Cái này phải nói thế nào?
“Còn 8 phút nữa.” Úy Lý nhắc nhở.
Vân Đào nhắm mắt lại, không dám nhìn Diệp Hào, “Chuyện này là em chủ động tìm Úy tiên sinh, anh đừng trách anh ấy, còn về lý do, nếu anh nguyện ý nghe em sẽ giải thích cho anh. Nhưng bây giờ, cầu xin hãy rời đi trước được không?”
Cô lựa chọn lên giường với Úy Lý, thì đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với Diệp Hào, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ đối mặt Diệp Hào trong tình huống này.
Tại sao lại thành như vậy?
Cô cảm thấy mình có thể không còn sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai.
“Cậu ấy đi rồi.” Úy Lý nhìn đà điểu Vân Đào đang vùi trong lòng mình, trong giọng nói mang theo tiếng thở dài không thể nghe thấy.
Vân Đào ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt đỏ hoe vì khóc, “Xin lỗi, xứng, thực sự xin lỗi.”
Trong nguyên tác, Diệp Hào và Úy Lý đến chết vẫn là anh em có thể tin tưởng và giao phó tính mạng cho nhau, nhưng giờ đây vì cô mà giữa họ có thể nảy sinh khoảng cách.
“Một người dị năng như tôi, có phải không nên sống không.”
Vân Đào rơi vào tình trạng tự trách, cô không muốn gây phiền toái cho bất cứ ai, nhưng cô cũng muốn sống, khi chết cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi, cô vẫn còn rất trẻ, còn có rất nhiều chuyện cô chưa có làm, còn có rất nhiều thăng trầm mà cô chưa trải qua, cô thật sự không muốn chết.
Cho nên từ lúc Diệp Hào rời đi thăm dò khu an toàn, cô đã đưa ra quyết định, nếu Diệp Hào không thể thuận lợi trở về, cô sẽ ngủ với người đàn ông khác, bất kể là Úy Lý hay Tô Bình Trắc, thậm chí là Sùng Minh, cô cũng muốn!
Tận thế thì thế nào, zombie lộng hành thì làm sao, Vân Đào cô chỉ muốn sống.
Cô có quyết tâm được ăn cả ngã về không, nhưng không thể tránh khỏi sự tự trách và cảm giác tội lỗi sâu thẳm trong lòng.
Úy Lý nâng mặt Vân Đào lên, một người đàn ông cao một mét chín hiếm khi dịu dàng, hôn lên khóe mắt Vân Đào, “Tồn tại là hợp lý, Đào Đào, đừng coi thường chính mình.”
Vân Đào ôm chặt lấy Úy Lý, giống như một người chết đuối ôm được một khúc cây duy nhất đang nổi trên mặt nước, “Úy tiên sinh, cám ơn anh.”
“Gọi Úy Lý.”
“Úy Lý.” Úy Lý ôm lấy Vân Đào, hôn Vân Đào, lúc này đây, nụ hôn của hắn không còn thô bạo và vội vàng như trước nữa, hắn rất dịu dàng, nhẹ nhàng trêu chọc cái lưỡi nhỏ của Vân Đào, đồng thời nhẹ nhàng đưa đẩy dương v*t vẫn đang cắm ở sâu trong thân thể Vân Đào.
Vân Đào trong lòng mềm mại, cô ngồi dậy ôm lấy cổ Úy Lý, mười ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của Úy Lý, hôn đáp lại hắn một cách mãnh liệt.
Cô chủ động hùa theo Úy Lý, để cho mỗi một lần rút cắm đều có thể tiến thẳng vào chỗ sâu nhất, lần nào cũng sướng đến mức cả hai cùng run rẩy.
So với giao thao xác thịt đơn thuần lúc trước, giờ phút này bọn họ càng giống như linh hồn và thể xác hợp nhất, từ thể xác đến linh hồn đều thỏa mãn.
[ Xin chúc mừng ký chủ đã thu hoạch được tuổi thọ tổng cộng 72 giờ trong ba ngày, tuổi thọ còn lại hiện giờ là 72 giờ 00 phút 39 giây, xin mời ký chủ iếp tục nỗ lực, phấn đấu sống lâu nha~]
So với giọng điệu lạnh lùng như tám trăm người vợ đã chết trước đó, lần này hệ thống thật sự náo nhiệt đến quá đáng, thậm chí còn tỏ vẻ dễ thương.
Vân Đào đang trong cơn tức giận, đối với hệ thống chán ghét vô cùng, “Cút!”
[ Được thôi ~]
Úy Lý vừa bắn xong, hơi thở còn chưa ổn định, hắn nắm cổ tay Vân Đào, nở nụ cười, “Đào Đào, em không cần phải chết nữa.”
Đây là lần đầu tiên Vân Đào thấy Úy Lý cười, hắn cười lên trông rất ấm áp, có thể làm cho người ta an tâm.
Vân Đào không nhịn được hôn Úy Lý một cái, “Cám ơn anh, Úy Lý.”
Vân Đào đi tắm rửa mặc quần áo của Diệp Hào vào, lúc mặc cô luôn cảm thấy mình và Diệp Hào đã quen biết nhau rất nhiều năm, nhưng thực ra cô mới chỉ quen Diệp Hào được hai ngày.
Nghĩ đến Vân Đào lại muốn khóc, lúc Diệp Hào xuất hiện, cô nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi của Diệp Hào, trên mu bàn tay còn có vết máu chảy ra, hiển nhiên lần thăm dò khu an toàn này không suôn sẻ lắm, Diệp Hào bị thương, khi trở về còn chưa kịp để cho Tô Bình Trắc chữa trị đã nhìn thấy mình và Úy Lý lăn lộn cùng một chỗ.
Nếu là cô thì cô cũng tức điên.
Bây giờ cô muốn đi tìm Diệp Hào để giải thích, hy vọng có thể suôn sẻ.
Vân Đào siết chặt nắm tay nhìn mình trong gương cổ vũ, “Đào Đào cố lên, mi có thể làm được!”
Vân Đào mở cửa phòng tắm, liền bị một bóng đen bao phủ, cô ngẩng đầu nhìn thấy sợi tóc dài của người đó lướt qua mặt cô, mát mẻ nhè nhẹ.
“Diệp Hào…”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 17 ★彡