Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 135: Lam Chu, anh bảo em phải làm sao bây giờ




Edit: Himee

“A Trắc, trước tiên đưa Kỷ Hàm và Kỷ Thâm rời khỏi nơi này.” Sùng Minh đẩy Kỷ Hàm và Kỷ Thâm bị thương nặng nhất đến bên cạnh Tô Bình Trắc.

Tô Bình Trắc lập tức quấn hai người trong dây leo, dị năng ánh sáng được truyền đến họ qua dây leo, chữa lành vết thương cho họ.

“Không được!”

Tô Bình Trắc quấn một vòng dây leo trên mỗi người trong trận chiến, hắn muốn đảm bảo rằng bất kể ai bị thương đều có thể điều trị kịp thời. Những người bị thương nhẹ có thể tiếp tục tham gia trận chiến sau khi điều trị, còn những người bị thương nặng thì điều trị đơn giản rồi kéo ra ngoài, giao cho đội ngũ y tế ở căn cứ thủ đô.

Hắn không thể đi.

Sùng Minh nhìn hắn, “Đưa Đào Đào đi cùng đi.”

Tô Bình Trắc ngẩn người, hắn nhìn thẳng vào Sùng Minh, Sùng Minh cũng không né tránh cái nhìn chằm chằm của hắn. Ngực Tô Bình Trắc phập phồng, ánh mắt chua xót đến phát đau, hắn nhìn chung quanh thì thấy các dị năng giả người đang đẫm máu chiến đấu rồi lần lượt ngã xuống, sau đó lại có từng lớp người dị năng từ phía sau xông lên.

Hắn còn đang do dự thì một âm thanh dày đặc xuyên qua không khí đột nhiên truyền đến bên tai, hắn vừa quay người lại thì thắt lưng đột nhiên căng cứng, lập tức cả người bay ngược lên. Không chỉ có mình hắn, còn có Sùng Minh, Diệp Hào… tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả Hỏa Chủng và những người dị năng của căn cứ thủ đô, đều bị từng sợi dây leo xanh quấn chặt, kéo mạnh về phía sau.

Tốc độ bay rất nhanh, gió thổi ào ào bên tai Tô Bình Trắc, hắn hoảng sợ nhìn chung quanh, chỉ thấy dư ảnh duy nhất đang lao về phía ngược lại với họ.

Đáng lẽ hắn không nhận ra dư ảnh này là ai, nhưng hắn lại biết đó là ai.

Là Đào Đào. Đào Đào đã thăng lên cấp mười.

Tô Bình Trắc hoảng sợ nắm lấy dây leo quanh eo, dùng toàn bộ dị năng hệ mộc, nhưng lại không có cách nào di chuyển được chúng, hắn vừa bất lực vừa hoảng sợ hét lên, “Đào Đào, quay về đi!”

Đáp lại hắn là một tiếng vang thật lớn, sân bóng bị giông bão làm nổ tung, một tia sấm sét to bằng cánh tay người lớn từ trên trời giáng xuống đánh vào chỗ Vân Đào và Tư Đình, mãi đến khi mọi người bị dây leo kéo ra khỏi sân bóng hơn nghìn mét, tia sét vẫn không ngừng.

Sau khi an toàn, dây leo được gỡ bỏ, mấy người Bạch Sư mặc kệ người khác ngăn cản, quay lại đó.

Nhưng dị năng hệ lôi cấp mười  không phải là thứ mà những người đã sức cùng lực kiệt như họ có thể chịu đựng được, bọn họ bị chặn ở ngoài giông bão, cho dù Khúc Vô Dạng dị năng hệ lôi, cũng chỉ có thể tiến lên khoảng mười bước.

Ở trung tâm cơn giông bão mà không ai biết đến, dị năng của Vân Đào thay phiên nhau chào hỏi trên người Tư Đình một lần. Lúc đầu Tư Đình có thể đối phó được, nhưng càng về sau hắn dần dần không thể chống chọi được. Đều là cấp mười, Vân Đào chiếm được ưu thế vì nhiều dị năng, nhưng dù sao cô cũng là nuốt tinh hạch cưỡng ép đột phá, hoàn toàn không thể so với Tư Đình đã ở cấp mười được vài tháng.

Nhưng…

Nhưng trong không gian của Vân Đào có một đống lớn tinh hạch được Vân Sanh cho, cô ra một chiêu, liền cắn một hai viên, cứ lặp đi lặp lại như thế, dù Tư Đình là nửa người nửa zombie thì cũng không chống đỡ được.

Vân Đào bóp cổ Tư Đình, ấn hắn xuống hố sâu trăm mét do giông bão tạo ra, cô nhếch miệng cười với hắn, khuôn mặt và trên người dính đầy máu, nụ cười này của cô kinh hơn quỷ, nhưng ánh mắt lại dịu dàng.

“Yên tâm đi đi, tôi sẽ cho anh đi đoàn tụ với Nhân Nhân.” Đây là sự dịu dàng cuối cùng và duy nhất của cô đối với người anh trai Tư Đình.

Vân Đào nắm tay, nắm đấm biến thành kim loại, dùng hết toàn bộ sức lực đánh về phía đầu Tư Đình, nhưng ngoài dự liệu của cô, nắm đấm của cô dừng lại ngay khi chạm vào trán Tư Đình.

Không chỉ nắm đấm của cô, mà còn cả hơi thở của Tư Đình, giông bão dữ dội, lưỡi gió gào thét… mọi thứ xung quanh đều dừng lại.

Trong lòng Vân Đào cảm thấy có gì đó, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên đám mây đen ở giữa giông bão nứt ra một khe hở, phía sau khe hở là màu trắng vô tận, một cầu thang màu trắng từ khe hở kéo dài về phía cô, dừng lại ở trước mặt cô.

Hệ thống: [ Ký chủ, là Thiên Đạo. ]

Vân Đào đi về phía khe hở dọc theo cầu thang màu trắng, cô bước vào không chút do dự.

Không gian phía sau khe hở là một mảnh trắng xóa, không có trời đất, không có phương hướng, không có khoảng cách, không có âm thanh, không có gì cả, ngoại trừ chính cô.

Cô đứng yên đó không nhúc nhích, cô không dám tiến về phía trước.

Cô vẫn nhớ giấc mơ đó, mọi thứ đều trắng xóa như trong giấc mơ, nhưng cô không hề sợ mà cứ tiến về phía trước, cố chấp đi, cô đi rất lâu rất lâu, lâu đến mức cô sắp không đi nổi nữa, cuối cùng trong tầm mắt cũng xuất hiện một người.

Người đó là Lam Chu.

Lần này, cô sợ. Cô sợ sẽ nhìn thấy Lam Chu.

[ Ký chủ…] Tại sao hệ thống lại cảm thấy ký chủ nhà mình hình như đã đoán được cái gì đó, hơn nữa còn đoán được từ lâu.

Vân Đào không có ý định đáp lại nó, nhưng cuối cùng cũng di chuyển bước đầu tiên. Lần này cô chưa đi bao lâu đã gặp được người đó, người đó ngồi quay lưng về phía cô, mặc áo choàng trắng rộng thùng thình, tóc dài trắng xõa ra, không phải Lam Chu thì là ai.

Vân Đào không chạy tới ôm lấy hắn từ phía sau nữa, cô đứng cách khoảng mười bước, “Anh đến gặp em vì muốn nghe em nói gì? Anh muốn nghe em nói ghét anh? Hay là anh muốn nghe em cảm ơn anh?”

Lam Chu không quay đầu lại, “Anh chỉ muốn gặp lại em.”

Vân Đào bật khóc, nhưng cô không muốn Lam Chu biết mình đang khóc, cô kìm nén tiếng nức nở, “Có vẻ như anh đã quyết định chết để thành toàn cho em?”

Lam Chu không nói gì.

Vẫn là Vân Đào bại trận trước, cô đi tới đứng trước mặt Lam Chu, lần này Lam Chu không ngăn cản cô nữa, cô thành công nhìn thấy mặt Lam Chu.

Khuôn mặt khiến cô mê mẩn của Lam Chu giờ đây đầy những vết nứt, luồng ánh sáng trắng xuyên qua các vết nứt chiếu rọi, lộ ra một vẻ đẹp kỳ lạ.

Vân Đào lại nhớ tới giấc mơ dưới đáy hồ.

Cô cắn môi dưới, có rất nhiều điều muốn hỏi, cũng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô không biết bây giờ nói ra còn có ý nghĩa gì không.

Đôi tay tràn đầy vết nứt của Lam Chu vươn ra khỏi áo choàng trắng, nắm lấy tay Vân Đào. Vết máu và vết thương trên người Vân Đào lần lượt biến mất, phản ứng cắn trả khi liên tiếp thăng cấp mà hệ thống dùng tuổi thọ tạm thời áp chế cũng không thấy đâu.

“Đào Đào, em luôn tùy hứng như vậy.” Lam Chu cụp mắt xuống, trong đôi mắt xanh phủ một tầng hơi nước.

Vân Đào muốn rút tay về, nhưng thấy bộ dáng này của hắn, cô vẫn không nhúc nhích vẫn để hắn nắm lấy, đúng lúc này, lần đầu tiên Vân Đào thấy rõ vòng tay trên cổ tay Lam Chu.

Trên sợi dây màu đỏ treo một bức tượng gỗ hình con thỏ nhỏ ôm bánh trung thu, ngoại trừ nó không bị máu nhuộm thành màu nâu đen, thì nó giống hệt bức tượng gỗ con thỏ nhỏ mà cô đặt trước mộ Ôn Đông, không, cô có thể chắc chắn đây là con thỏ của cô.

Cô nắm lấy cổ tay Lam Chu, giơ tượng gỗ hình con thỏ lên trước mắt Lam Chu, chất vấn hắn, “Sao nó lại ở chỗ anh?”

Lam Chu bắt gặp ánh mắt sắc bén của cô nhưng vẫn không nói gì.

Sự im lặng của Lam Chu đã khẳng định sự suy đoán trong lòng Vân Đào: Ôn Đông cũng là anh phải không?”

Câu nói này, Vân Đào nói rất khó khăn.

“Ừ.”

Vân Đào khiến cô không khỏi bật cười, cô che mắt cười đến nỗi đầu vai run rẩy, cô cười cười rồi khóc, nước mắt càng ngày càng nhiều.

“Đào Đào, đừng khóc.” Lam Chu ôm Vân Đào vào lòng, khẽ vuốt lưng cô, “Đừng khóc.”

“Anh bảo em phải làm sao bây giờ? Lam Chu, anh bảo em phải làm sao bây giờ?” Vân Đào nức nở, khóc như một đứa trẻ, “Anh nói cho em biết đi, Lam Chu!

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 135 ★彡