Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 134: Cứu viện




Edit: Himee

“Vân Đào!” Kỷ Hàm thấy Vân Đào bị Tư Đình cô lập, lo lắng muốn đi tới hỗ trợ, nhưng bị Diệp Hào tóm lấy để tránh cơn lốc bất ngờ nổ tung.

Phàm là Kỷ Hàm nhanh hơn một bước, hay Diệp Hào chậm hơn một bước, Kỷ Hàm sẽ đụng vào, cơ thể chạm vào vòng xoáy sẽ bị xé nát rồi nuốt chửng.

“Đừng liều lĩnh!” Diệp Hào quát khẽ, “Tin tưởng cô ấy.”

Kỷ Hàm siết chặt tay thành nắm đấm, cậu nhìn Vân Đào bình tĩnh hơn mình, gật đầu, “Em biết rồi.”

Nhân Nhân và Vân Đào cùng cấp, là zombie hệ không gian cấp tám. Vân Đào đối đầu với cô ấy, Vân Đào có cơ hội chiến thắng cao hơn.

Hệ thống: [ Ký chủ, Tư Đình dám để một mình Nhân Nhân đấu với cô, e rằng hắn có ý định can thiệp giữa chừng, cô phải cẩn thận. ]

Việc đếm ngược tuổi thọ có thể khiến cô bất tử, nhưng chân tay mà gãy thì không thể kéo ra.

“Ừ.” Vân Đào phân tán sương vào trong không khí, nắm bắt chuyển động của Nhân Nhân.

Các đòn tấn công của Nhân Nhân đơn giản hơn Tư Đình nhiều, cô ấy không biết cách sử dụng khả năng của mình một cách linh hoạt. Hầu hết đều dịch chuyển không gian để tiếp cận Vân Đào, sau đó số lần thất bại quá nhiều, Nhân Nhân càng nóng nảy hơn, bắt đầu thực hiện loại bỏ không gian không theo quy luật và mất kiểm soát.

Tư Đình tạo ra không gian nhỏ, Vân Đào phải bay lên không trung để tránh, chỉ là mới bay lên được 10m đã bị Tư Đình cho ép xuống.

Nhân Nhân giống như một con cá được cho ăn mồi, đang đợi ở nơi Vân Đào rơi xuống. Vân Đào kích hoạt lôi điện mãnh mẽ, rót vào trong Đường Đao, đồng thời kích hoạt sương đen bao lấy Nhân Nhân, hạn chế chuyển động của cô ấy, tốc độ dị năng hệ gió gia tăng, tốc độ của Vân Đào bộc phát đến cực hạn, Đường Đao chém ngang cổ Nhân Nhân.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Nhân Nhân đột nhiên biến mất trong màn sương đen. Ngay lúc biến mất, Vân Đào phóng ra nước biển lấp đầy toàn bộ không gian nhỏ, cô thành thạo xoay người đâm lên, Đường Đao rốt cục cũng đâm được vào người.

Cánh tay phải của Nhân Nhân bị xuyên thủng, cô ấy hét lên trong nước. Cô ấy bắt lấy Đường Đao, dùng sức bẻ gãy rồi rút ra, máu đen đỏ nhanh chóng lan ra trong nước.

Vân Đào đưa nước trở lại không gian, Đường Đao bị bẻ gãy biến thành một sợi dây kim loại lấp đầy toàn bộ không gian.

Nhân Nhân tức giận tiếp cận Vân Đào, nhưng bị dây kim loại hết lần này đến lần khác đẩy lùi, trên người cũng thêm từng vết cắt.

Lưỡi kiếm gió từ mặt đất dưới chân Vân Đào nổi lên, tiếng gió gào thét, lúc dài lúc ngắn, đám người Bạch Sư cách đó không xa chui vào trong tai, nỗi khổ đè ép đã được quét sạch, khí thế đột nhiên sắc bén, từng chiêu đằng đằng sát khí, dần dần tới gần Tư Đình.

Tư Đình đương nhiên nhận ra những thay đổi của họ, trực giác của hắn cảm thấy có gì đó không đúng, muốn triệu hồi Nhân Nhân về bên người, nhưng không biết vì sao hắn có hơi hoảng hốt, dịch chuyển không gian bị lệch, đáng lẽ hắn phải dịch chuyển Nhân Nhân tới bên người, kết quả lại dịch chuyển vào khoảng không.

Và chỉ trong hai giây hắn mắc sai này, làn sương đen chết chóc trong không gian nhỏ bé dường như trỗi dậy, cuốn về phía Nhân Nhân giống như một làn sóng, nhấn chìm cô ấy trong tích tắc.

Toàn bộ không gian nhỏ tràn ngập sương đen, không gian nhỏ mà Tư Đình dùng để nhốt Vân Đào cuối cùng lại trở thành không gian nhỏ nhốt Nhân Nhân. Sương mù đen do Vân Đào lan truyền trong không khí xuyên qua vết thương chui vào trong cơ thể Nhân Nhân rồi lan ra khắp cơ thể, cô ấy muốn dịch cũng không kịp.

“Nhân Nhân!” Tư Đình trực tiếp tiến vào trong không gian nhỏ, hướng về phía Nhân Nhân, nhưng ngay khi ngón tay hắn chạm vào cơ thân Nhân Nhân, cơ thể Nhân Nhân giống như một đống đổ nát bị đốt cháy.

“Không! Không thể nào! Điều này không thể xảy ra được! Nhân Nhân!” Tư Đình quơ quơ tay trong màn sương đen, cố gắng bắt lấy Nhân Nhân, nhưng trong tay không thể bắt được cái gì.

Trong lúc hắn đang ngỡ ngàng, Vân Đào được mấy người Sùng Minh cứu ra khỏi một không gian nhỏ. Cô không thể cầm cự được nữa, cúi xuống phun ra một ngụm máu.

Để nuốt chửng Nhân Nhân cùng cấp với cô trong vòng hai giây, cô đã cạn kiệt tất cả dị năng.

“Đào Đào!” Có thanh âm từ xa vọng tới.

Vân Đào nhìn qua, trên khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, “Chị.”

Đây chính là một cái bẫy, một cái bẫy nhằm vào Tư Đình.

Hơn ba tháng trước, dội Bạch Sư đã liên lạc với đội Hỏa Chủng và căn cứ thủ đô dưới sự tác hợp của Vân Đào, bọn họ là mồi nhử, Tư Đình là cá, Hỏa Chủng và căn cứ thủ đô là người cầm gậy.

Ba tháng là thời gian họ đã thỏa thuận, cho dù Lệ Sính có thể lên đến cấp 9 trong vòng ba tháng hay không, bọn họ đều phải thu lưới, bởi vì các căn cứ lớn và những người sống sót không thể chờ được nữa.

Sở dĩ Vân Đào cho rằng Tư Đình có thể thuận lợi tìm tới, ngoại trừ bọn họ cố tình tiết lộ tin tức, mà còn cho rằng Thiên Đạo sẽ hỗ trợ thúc đẩy việc này, vì vậy bọn họ đã thiết kế một cạm bẫy ở thành phố Giao trước, hôm nay xem ra, mọi thứ đều đang diễn ra rất thuận lợi.

Mặc dù Lệ Sính không thể thuận lợi lên tới cấp chín, nhưng có đội Bạch Sư tham gia, giết chết Tư Đình cũng không phải là không thể, đúng không?

Vân Sanh đưa Vân Đào đến nơi an toàn, cho cô uống một ít nước linh tuyền, “Em đúng là làm bậy.”

Vân Đào vốn không cần phải giết Nhân Nhân, Lệ Sính nhiễu loạn ý thức của Tư Đình, để Tư Đình dịch chuyển không gian thất bại, là đang tạo cơ hội cho Vân Đào chạy thoát khỏi không gian, ai ngờ Vân Đào lại nhân cơ hội đó giết chết Nhân Nhân.

Nếu Tư Đình không ngỡ ngàng trước cái chết của Nhân Nhân, vậy Vân Đào bị mắc kẹt trong không gian nhỏ sẽ chết.

Vân Đào cười cười không giải thích, sau khi uống xong linh tuyền, tác dụng phụ của việc cạn kiệt dị năng nhanh chóng biến mất, nhưng dị năng cũng không thể phục hồi trong chốc lát, cô lo lắng nhìn về phía sân bóng, từ vị trí của cô có thể thấy rõ tình hình bên trong sân bóng.

Đội Bạch Sư, đội Hỏa Chủng, còn có người dị năng của căn cứ thủ đô phái tới, họ vứt bỏ hiềm khích lúc trước, phối hợp với nhau, chiến đấu quyết liệt với Tư Đình.

Nhân Nhân không còn, Tư Đình mất bình tĩnh và lý trí, hành động không hề có kết cấu, nhưng cũng không hề cố kỵ, toàn bộ sân bóng và các tòa nhà văn phòng xung quanh sân bóng đều bị cắt thành từng mảnh dưới không gian của hắn.

Vân Sanh bất đắc dĩ mang theo Vân Đào tiếp tục lùi về phía sau, phía sân bóng bụi đất bay mù mịt, bọn họ không còn nhìn thấy được tình hình bên trong.

“Hệ thống…” Thanh âm Vân Đào có hơi run.

Hệ thống: [ Ký chủ yên tâm, tôi vẫn đang theo dõi dấu hiệu sinh tồn của bọn họ, bọn họ đều không sao.]

“Tao vẫn sợ.” Vân Đào bắt đầu miên man suy nghĩ, “Mi nói thử xem, Thiên Đạo đang chờ ngày này sao, hắn chỉ cần tạo ra một cơ hội nhỏ, để đội Bạch Sư chết trong tay Tư Đình, sau đó để Tư Đình chết trong tay Lệ Sính, nội dung cốt truyện có thể xoay chuyển trở lại, nếu không tao không giải thích được vì sao hắn lại giúp chúng ta.”

Hệ thống: [ Dưới tình huống khẩn cấp như vậy, Thiên Đạo cũng không tiện tạo ra cơ hội đâu, ký chủ, cô yên tâm đi.]

Ký chủ nói không phải không có lý, chỉ là nó cảm thấy Thiên Đạo sẽ không làm như vậy, cục cưng Lam Chu của nó sẽ không làm như vậy.

Sự thoải mái của hệ thống hoàn toàn không có tác dụng.

Vân Sanh ôm Vân Đào đang run lẩy bẩy, cô kiên cường hơn Vân Đào rất nhiều, cô ấy không tỏ ra sợ hãi, còn an ủi Vân Đào, “Nếu bọn họ không thể giết được vua zombie, vậy trên đời này sẽ không có ai có thể làm được. Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, chúng ta không cần phải sợ hãi, bọn họ chỉ là đi trước một bước, qua bên kia chờ chúng ta mà thôi.”

Đây là lời nói của kẻ bất lực để tự an ủi mình, cũng là lừa mình dối người.

Vân Đào không phải là người yếu đuối.

Tiếng ồn ở sân vận động ngày càng lớn, tiếng gào thét và tiếng kêu thảm thiết cũng càng ngày càng nhiều. Vân Đào rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, đi qua đống đổ nát và cát bụi, nhìn thấy tình hình bên trong sân.

Cô nắm lấy tay Vân Sanh, rất dùng sức, “Chị, trong không gian của chị có tinh hạch không?”

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 134 ★彡