Sau đó cô ngủ như thế nào và khi nào, Vân Đào không biết, đến khi cô có ý thức rõ ràng, cô mới biết mình đang nằm mơ.
Cô lại mơ thấy Lam Châu.
Kể từ khi rời khỏi khu an toàn số 3, cô không còn mơ thấy hắn nữa, cho dù là Lam Chu sẽ đáp lại cô hay Lam Chu biến mất dưới đáy hồ, cô cũng chưa bao giờ mơ thấy.
Mà lần này giấc mơ của cô lại khác với lúc trước.
Trong giấc mơ là một mảnh trắng xóa, không có trời đất, không có phương hướng, không có khoảng cách, không có âm thanh, cái gì cũng không có, ngoại trừ chính cô.
Giấc mơ kỳ lạ như vậy, cô lại không cảm thấy sợ hãi. Cô vẫn tiếp tục đi về phía trước, mặc dù không có cảm giác phương hướng, thậm chí cả màu trắng xóa xung quanh cô suốt quãng đường cũng không bao giờ thay đổi, khiến cô có ảo giác như đang đứng tại chỗ, nhưng cô vẫn kiên trì bước về phía trước.
Cô đi rất lâu, lâu đến mức cô gần như không thể bước tiếp được nữa, cuối cùng một bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt cô.
Người nọ đang ngồi quay lưng về phía Vân Đào, mặc áo choàng dài màu trắng, mái tóc dài màu trắng xõa tung, ở trong thế giới thuần trắng này, làm cho người ta khó nhìn không ra.
Vân Đào quá quen thuộc với bóng lưng này, không cần nhìn rõ cô cũng có thể nhận ra.
“Lam Chu!” Vân Đào cao giọng gọi hắn, chạy về phía hắn.
“Đào Đào?” Người Lam Chu khựng lại, đứng dậy quay người, nhưng động tác xoay người đột nhiên dừng lại giữa chừng, “Đừng tới đây!”
Sau khi nhận được phản hồi, tốc độ Vân Đào nhanh hơn, còn về câu Lam Chu vừa nói, cô có thể không nghe thấy, hoặc có thể cô chỉ giả vờ như không nghe thấy.
“Lam Chu, sao anh không tới tìm em?” Cô ôm hắn từ phía sau, áp mặt vào mái tóc trắng của hắn, lạnh lẽo,” Lâu như vậy, em còn tưởng anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”
Lam Chu không cử động, cũng không nói gì.
Trong lòng Vân Đào bất an. Sao hắn lại im lặng? Cô muốn nhận được câu trả lời, nên nhanh chóng vòng tới trước mặt Lam Chu, Lam Chu dùng tay giấu trong tay áo che mắt Vân Đào.
“Đừng nhìn!”
Vân Đào đã đề phòng từ lâu, né tránh tay của hắn nâng mắt lên nhìn, cái nhìn này, Vân Đào không nhìn thấy khuôn mặt của Lam Chu, bởi vì nơi lẽ ra phải là khuôn mặt của hắn lại chỉ có ánh sáng trắng chói lóa.
Vân Đào bị đánh thức, đôi mắt vừa mở ra bỗng bị đau do ánh nắng xuyên vào từ cửa sổ xe.
Cô đưa tay định che mắt nhưng lại sờ thấy nước mắt trên mặt.
Úy Lý và Tô Bình Trắc không biết đã rời đi từ lúc nào, lúc này trong phòng đã không còn bừa bộn như tối qua, sạch sẽ gọn gàng, trên người cô cũng khô ráo thoải mái, hiển nhiên là đã lau chùi.
Vân Đào thở dài một hơi, kéo chăn đắp lên mặt rồi lại đi ngủ.
Vừa tỉnh dậy đã bị Sùng Minh phạt đứng, hình phạt này không tính là trừng phạt khiến Vân Đào cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Chị có phải là học sinh tiểu học đâu, tại sao phải phạt đứng?” Vân Đào phàn nàn với Kỷ Hàm, phạt cô đi giết mấy con Zombie cao cấp, hoặc phạt cô không được phép ăn cơm, không phải càng có hiệu quả hơn sao?
Kỷ Hàm dùng danh nghĩa đứng cùng với cô, nhưng lại cố ý cầm theo ghế, trong tay còn cầm một quả táo lớn, vừa gặm vừa nói, “Cái này em biết.”
Là thành viên bị phạt đứng nhiều nhất trong đội, Kỷ Hàm là người có tư cách trả lời câu hỏi này nhất.
“Sở dĩ đoàn trưởng dùng hình phạt nhẹ như vậy là để người phạm lỗi biết bản thân mình còn không bằng cả học sinh tiểu học.”
Vân Đào: “…” Chỉ số thông minh bị sỉ nhục.
Kỷ Hàm gặm quả táo rôm rốp, cười híp mắt nhìn Vân Đào, “Vân Đào, có một câu nói em cảm thấy rât hợp với chị.”
“Cái gì?”
” Cân nặng 100 cân nhưng 99 cân đều là phản nghịch, nếu không làm sao dám liên tiếp chọc đoàn trưởng tức giận.” Kỷ Hàm bị lời nói của mình chọc cười, ha ha cười không ngừng.
Vân Đào đang buồn bực, cô vốn tưởng rằng lần này sẽ giống như trước, sau khi hấp thụ năng lượng tinh hạch rồi thăng cấp, có thể có một thời gian hòa hoãn. Nhưng ai biết được, cô không những không có thời gian hòa hoãn, còn có cắn trả thăng cấp, nếu Úy Lý không kịp thời gọi Tô Bình Trắc, dị năng của cô nói không chừng không thăng cấp mà còn suy giảm.
“Im đi!” Vân Đào chộp lấy quả táo nhét vào miệng Kỷ Hàm, Kỷ Hàm đang cười toét miệng bị nhét vừa vặn.
“Ưm ưm ưm!” Kỷ Hàm bắt lấy cổ tay Vân Đào đẩy ra, lại không dám dùng sức quá mạnh, ngược lại Vân Đào, cậu và ghế ngã xuống đất. Vân Đào không thể trốn thoát vì bị nắm lấy cổ tay nên bị Kỷ Hàm kéo theo ngã trên người cậu.
Hai người ngã xuống còn không yên tĩnh, đẩy nhau như học sinh tiểu học, nửa ngày cũng không dậy.
“Chơi đủ chưa?”
Chưa thấy người đã thấy tiếng.
Vân Đào và Kỷ Hàm giống như bị người ta ấn nút tạm dừng, cứng ngắc một hai giây, sau đó lập tức đứng bật dậy đứng cạnh nhau. Sau khi đứng thẳng, họ mới dám nhìn xung quanh, phát hiện Sùng Minh vẫn còn ở trong xe chưa đi ra, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy giọng Sùng Minh truyền tới lần nữa.
“Cùng nhau đứng đi.”
Kỷ Hàm bị oan, trừng mắt nhìn Vân Đào: Rõ ràng là chị ra tay trước, vì sao cậu cũng bị phạt đứng?!
Vân Đào trừng mắt nhìn lại: Sao cậu không nói là cậu nói trước?
Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ thì thấy Diệp Hào quay về, hắn thấy thế có chút buồn cười, “Hai người lại làm sai chuyện gì?”
“Anh Diệp, anh không biết lá gan của Vân Đào lớn thế nào đâu, chị ấy… ưm ưm!”
Vân Đào kịp thời bóp cổ Kỷ Hàm từ phía sau, bịt miệng Kỷ Hàm, cười rạng rỡ với Diệp Hào, thuận thế chuyển chủ đề, “Sao anh đi lâu thế?”
Diệp Hào chỉ đi thông báo tin tức, đáng lẽ hắn nên trở lại vào ngày hôm qua.
“Ở lại hỏi thăm tin tức.”
“Ồ… vậy chắc anh mệt lắm nhỉ? Khát nước không? Đói không? Anh muốn ăn cái gì, em sẽ làm ngay bây giờ!” Vân Đào kéo Kỷ Hàm đang giãy dụa chuẩn bị chạy trốn khỏi hiện trường.
Diệp Hào khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn Vân Đào với nụ cười nguy hiểm, “Rốt cuộc em đã làm chuyện xấu gì mà sợ anh biết như vậy.”
“Không có, tôi chỉ, chỉ là… không cẩn thận chọc đoàn trưởng không vui mà thôi.” Giấu thì tất nhiên không giấu được, nhưng điều đó không có nghĩa là cô dám thừa nhận.
“Chọc đoàn trưởng không vui mà thôi”
Ai mà không biết, Sùng Minh không bao giờ dễ tức giận, nếu có thể khiến hắn không vui thì đó hẳn là chuyện không hề nhỏ. Mà lấy từ kinh nghiệm trong quá khứ, chuyện Vân Đào có thể chọc Sùng Minh không vui, tám chín phần mười là Vân Đào lại không coi trọng sự an toàn của bản thân.”
Diệp Hào thu lại ý cười, “Thành thật khai báo.”
Vân Đào đã đấu tranh với cả hai bên, thành thật kể lại sự việc.
Diệp Hào tiến lên nắm lấy mặt Vân Đào, “Chuyện chạy trốn anh còn chưa tính sổ với em, hiện giờ lại thêm một khoản, ha, em chọn cách chết đi.”
Vân Đào nước mắt lưng tròng, “Vậy, để em cảm thấy áy náy chết đi?”
Diệp Hào tức giận nở nụ cười, “Mơ đẹp nhỉ!”
“Mơ đẹp chết cũng được.”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 130 ★彡