Edit: Himee
Chạy thoát là điều không thể, Vân Đào mới xoay người chạy được một hai bước, cả người liền bay lên không trung, không thể khống chế được bay ngược về phía sau.
“Kỷ Hàm! Kỷ Thâm!” Vân Đào vươn tay về phía hai anh em, muốn bọn họ giúp cô một tay.
Hai anh em họ làm sao dám, đặc biệt là Kỷ Hàm, lần này cậu lén chạy ra ngoài, giờ phút này cậu ước gì mình có thể thu nhỏ lại thành một con chim cút, để đoàn trưởng không chú ý tới mình.
Tự cầu phúc đi Vân Đào, ai bảo chị chạy trốn cơ.
Vân Đào cuối cùng cũng vững vàng hạ cánh trước mặt năm người Sùng Minh, ánh mắt họ nhìn cô khiến hai chân cô mềm nhũn, với sự hiểu biết của cô về năm người này, chỉ vừa nhìn thoáng từ xa thôi, cô đã biết lúc này bọn họ đang rất tức giận, rất rất tức giận!
Nhưng lúc nãy vừa chột dạ vừa sợ làm cô hoảng hốt quay đầu bỏ chạy, đây không phải là đổ thêm dầu vào lửa thì là cái gì!
Trời muốn diệt ta!
Hay là giờ cô giả ngất đi, chứ trong tình cảnh này cô không đỡ nổi.
Nhưng có Sùng Minh và Tô Bình Trắc ở đây, giả vờ ngất xỉu là không thực tế, huống chi còn có Khúc Vô Dạng-máy khử rung tim hình người, nếu cô dám giả ngất, Khúc Vô Dạng chắc chắn sẽ cho điện giật cô.
Quên đi, vẫn nên quỳ xuống nhận sai thôi.
“Em sai rồi, các anh tha thứ cho em lần này đi, về sau em không dám nữa, em thề đó!” Vân Đào giơ tay làm động tác thề, thái độ không thể nói là không chân thành, nhưng chiến thuật lần này của cô đã mất tác dụng.
Diệp Hào cười híp mắt, khóe môi cong lên, “Không dám? Anh thấy em rất dũng cảm đấy chứ, vừa nãy không phải còn muốn chạy sao?”
Thấy Diệp Hào cười “vui vẻ” như vậy, lòng Vân Đào lạnh đi một nửa, fan nguyên tác có cùng nhận xét về Diệp Hào, đó là “cười càng ngọt thì khi cắt người càng tàn nhẫn”, Diệp Hào sẽ không đến mức cắt cô, nhưng hắn sẽ ** cô đó.
“Em không có chạy…” Vân Đào căng thẳng đến mức đầu óc chập mạch, tóm lại là không thể thừa nhận, tùy tiện tìm lý do nào đó để bào chữa, “Nhìn thấy các anh nên em vui quá, định chạy bộ hai vòng để bình tĩnh lại.”
Những lời nói quen thuộc khiến nụ cười của Diệp Hào dừng lại, lúc mới gặp Vân Đào, cô định chạy đã bị hắn bắt lại, cô cũng dùng những lời này để lừa hắn.
Thật sự giống như đã trải qua qua mấy đời vậy.
Vân Đào không nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Diệp Hào, cô nghe theo sự chỉ dẫn của hệ thống trong ý thức, cố gắng tỏ ra yếu đuối, đáng thương và bất lực, “Thật mà, các anh tin em đi.”
Năm người nhìn thấu tất cả: “…”
Bộ dạng này của cô có thể khiến bọn họ tin cô hay không thì không biết, nhưng điều chắc chắn là có thể khiến bọn họ hung hăng yêu cô, yêu cô hết lòng ở trên giường.
Hệ thống: Làm chuyện tốt nhưng lại che giấu danh tính.
“Trước tiên rời khỏi đây đã.” Sùng Minh lên tiếng, buông tha cho Vân Đào, chỉ là tạm thời tha cho Vân Đào mà thôi.
Zombie ở đường quốc lộ đã bị kinh động, nơi này quả thực không phải là nơi tốt để ôn chuyện cũ.
Chỉ là bọn họ không chú ý, khi họ vừa rời đi thì có một con zombie tốc độ tách ra khỏi đội, chạy như bay về phía căn cứ thủ đô.
“Mọi chuyện là như vậy.”
Trong khu cắm trại, ngoại trừ Diệp Hào vội vã chạy đến căn cứ Vân Phường để báo tin không có ở đây, thì Sùng Minh, Tô Bình Trắc, Úy Lý và Khúc Vô Dạng hoặc đứng hoặc ngồi vây quanh Vân Đào. Còn Kỷ Thâm và Kỷ Hàm đang đứng phạt, bị tước quyền lên tiếng.
Vân Đào chính là tù nhân chạy trốn đang bị thẩm vấn, cô ngoan ngoãn đứng ở giữa, kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra sau khi rời khỏi Bạch Sư.
Sau khi nghe xong, bốn người đã biết tại sao họ không thể kịp thời tìm được Vân Đào.
Sau khi Vân Đào chạy trốn, Diệp Hào nghĩ rằng rất có thể cô sẽ đến hai nơi, một là Thành phố Lý Tưởng nơi Lam Chu mất tích, hai là khu an toàn số 3, vì vậy khi biết Kỷ Hàm lén chạy ra ngoài muốn một mình tìm Vân Đào, hắn đã để Kỷ Thâm lái xe mang theo vật tư đuổi theo Kỷ Hàm, để bọn họ đi tìm ở khu an toàn số 3..
Những người còn lại chia thành ba nhóm, Sùng Minh và Tô Bình Trắc đi thành phố Lý Tưởng, Khúc Vô Dạng và Úy Lý đi khu an toàn số 3, Diệp Hào đi đến căn cứ thủ đô.
Sự sắp xếp này không có vấn đề gì, vấn đề là tốc độ của Vân Đào nhanh hơn bọn họ dự đoán rất nhiều, nhất là sau khi Vân Đào gặp đội Hỏa Chủng, có Tần Hạng Chi đi cùng.
Sắc mặt bốn người khác nhau, Vân Đào trải qua đoạn đường này thật sự là ngoài dự liệu của bọn họ.
“Biết sai ở đâu chưa?” Sùng Minh hỏi.
“Biết rồi biết rồi.” Vân Đào gật đầu như giã tỏi, “Sai ở chỗ không nên giấu giếm, không nên lén chạy ra ngoài khiến các anh lo lắng!”
Vân Đào nhìn Sùng Minh bằng ánh mắt tràn ngập hy vọng, cô nhận sai như vậy, chắc hẳn đoàn trưởng đại nhân sẽ tha thứ cho cô nhỉ.
Sùng Minh nghe xong, nhẹ giọng cười lạnh một tiếng, lập tức cụp mi xuống không nhìn Vân Đào nữa, đứng dậy đi về phía xe.
“Khi nào thì suy nghĩ xong thì tới tìm anh.”
“Nếu vẫn nghĩ chưa xong thì cứ đứng ở đấy.”
Được rồi, cô cũng bị phạt đứng.
Ánh mắt cầu cứu của Vân Đào hướng về phía ba người còn lại.
Từ khi gặp lại, Tô Bình Trắc vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, hắn đi tới trước mặt Vân Đào, hai ngón tay nắm cằm Vân Đào, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu qua kính mắt làm Vân Đào không dám đối diện với hắn.
“Cảm giác làm người nhiệt tình giúp đỡ người khác thế nào? Có vui không?”
“Không, em…”
“Không vui sao? Có phải do bọn anh chưa trả ơn em tử tế vì em đã mạo hiểm tính mạng rửa sạch oan khuất cho bọn anh không?”
“Không cần, em không muốn các anh…”
Ngón tay Tô Bình Trắc đè lên môi Vân Đào, ngăn cô nói tiếp.
“Không cần? Như vậy sao được. Lòng tốt bị “ép”‘ nhét tới” phải nhận, đương nhiên phải trả thật tốt, trả từng chút một.” Tô Bình Trắc nở nụ cười dịu dàng, giống như gió cuối hạ đầu thu, “Nếu không thì làm uổng công em sao.”
Lưng Vân Đào phát lạnh, cô có thể nghe ra mùi vị nghiến răng nghiến lợi.
Ngón cái Tô Bình Trắc xoa môi dưới Vân Đào, cảm nhận được sự rung động rất nhỏ của cô, có trời mới biết giờ phút này hắn rất muốn hôn cô, đè cô xuống giường ** cô thật mạnh, người như này thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Làm sao cô có thể tự cho mình là đúng như vậy? Nghĩ rằng họ cần cô phải đi mạo hiểm?
“A Trắc…” Thanh âm Vân Đào mềm mại, mang theo cầu xin.
Tô Bình Trắc bị một tiếng “A Trắc” đã lâu không nghe này gọi đến tâm thần hoảng hốt, dương v*t bị dị năng áp chế hơn một tháng như hạn hán gặp mưa rào, chợt có xu hướng muốn ngẩng đầu.
Tô Bình Trắc đỏ lỗ tai, hắn oán hận buông Vân Đào ra, xoay người ra khỏi nơi cắm trại, sau đó không thấy bóng dáng.
Vân Đào nhìn về phía Úy Lý và Khúc Vô Dạng vẫn còn ở lại.
Khúc Vô Dạng nghe Vân Đào nói cô muốn Tần Hạng Chi xin lỗi Ôn Đông nên đã đưa ra lời khiêu chiến, hắn đã quên mất điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, sau khi Vân Đào nói xong, lửa đã tắt, tàn thuốc rơi xuống.
Hắn nhìn Vân Đào, nỗi đau âm ỉ dồn nén trong lòng không giảm mà còn tăng lên.
Vân Đào đã mang đến cho hắn rất nhiều điều bất ngờ, nhưng không có điều nào sâu sắc bằng điều này.
Nói cho cùng, Vân Đào và Ôn Đông mới chỉ gặp nhau một hai lần, ngay cả bạn bè cũng không tính, cái chết của Ôn Đông hoàn toàn không phải do cô, mà cô lại có thể vì Ôn Đông mà làm được như vậy.
Khiêu chiến Tần Hạng Chi? Cấp năm khiêu chiến cấp bảy?
Thật là một người ngu ngốc, ngốc đến mức làm cho người ta nghi ngờ tận thế chỉ là một giấc mơ, còn truyện cổ tích là có thật.
Hắn làm gì có tư cách giận cô, thay vì giận Vân Đào, không bằng giận chính mình. Nếu như lúc ấy hắn triển khai thành thục hơn, nếu như lúc ấy hắn không quá bốc đồng trực tiếp nổ tung khu biệt thự, thì có lẽ Vân Đào sẽ không cần mạo hiểm như vậy.
Lúc này, ánh mắt của Vân Đào không khác gì dao cạo xương, khiến hắn không thể chịu nổi, cuối cùng hắn không nói lời nào đi về xe.
Vân Đào chỉ có thể đặt hy vọng cuối cùng về phía Úy Lý, “Úy Lý, anh có thể cho em một số ý kiến được không? Xin anh đó!”
Úy Lý bất đắc dĩ thở dài, hắn tiến lên đặt tay lên tóc Vân Đào đang hơi lộn xộn, hơi ấm trong lòng bàn tay đã làm dịu đi rất nhiều sự căng thẳng của Vân Đào.
“Người trong cuộc luôn mê muội, em thử đặt mình vào vị trí của người khác rồi suy nghĩ cẩn thận, em sẽ biết mình đã làm sai cái gì, vì sao bọn anh lại tức giận.”
“Đặt mình vào vị trí của người khác ư?” Vân Đào như có điều suy nghĩ, chỉ trong vài giây, đôi mắt cô từ từ mở to, bao phủ một tầng hơi nước.
Cô hiểu rồi.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 125 ★彡