Edit: Himee
Tần Hạng Chi không phải là người dễ nói chuyện, cho nên khi Vân Đào từ miệng Vân Sanh biết được Tần Hạng Chi nguyện ý đi cùng cô đến khu an toàn số 3 tìm chứng cứ, cô liền sửng sốt.
“Thật sao?”
Vân Đào bị thương, Vân Sanh không chỉ bảo người khác chữa trị cho cô, còn cho cô uống linh tuyền trong không gian, hơn nữa còn sắp xếp chỗ nghỉ cho cô ở trong trại. Lúc này, cô đang hưởng thụ sự “chăm sóc” của Vân Sanh, bị ép nằm ngoan ngoãn trong chăn dưỡng thương, vừa nghe được tin này, cô đã ngồi bật dậy.
“Đương nhiên là thật.” Vân Sanh ấn cô nằm xuống, “Lúc nào đi thì em tự quyết định.”
“Tất nhiên là càng sớm càng tốt, nhưng tại sao?”
Vân Sanh vén mái tóc rối bù của Vân Đào ra sau tai, “Bởi vì em đã lớn rồi.”
Bất cứ ai không mù cũng có thể nhìn thấy những thay đổi của Vân Đào từ khiêu chiến tưởng chừng như vô lý này, nếu đã như vậy, tại sao cô không thử tin vào những gì Vân Đào nói. Vì thế cô đã đến gặp Tần Hạng Chi, nhờ hắn đi cùng Vân Đào đến khu an toàn số 3.
Vân Đào nghe không hiểu, nhưng cô cũng không có ý định đi sâu vào chi tiết. Dù họ nghĩ thế nào, chỉ cần Vân Sanh có thể thả cô đi là cô vui rồi, Tần Hạng Chi nguyện ý đi với cô thì càng tốt hơn. Với danh tiếng của Tần Hạng Chi, đi khu an toàn số 3 chắc chắn sẽ làm ít công to.
Thấy Vân Đào cười ngây ngô, Vân Sanh nhéo nhéo mặt Vân Đào, “Được rồi, chị không quấy rầy em nữa, nếu em muốn khởi hành sớm thì cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt.”
“Vâng.” Vân Đào gật đầu, ánh mắt chân thành, “Cám ơn chị.”
Không hổ là nữ chính Vân Sanh mà cô vẫn thích.
Lúc đầu Vân Đào thích Vân Sanh là vì Vân Sanh là một người có tình yêu lớn, cô không giống một số nữ chính trong tiểu thuyết mạt thế, không gian chứa đầy những vật dụng mà cả đội mấy đời ăn và dùng không hết, còn cướp những đồ ít đến đáng thương trong siêu thị nhỏ với dân chúng bình thường, chẳng lẽ những cô ấy không biết những vật tư lấy mà họ lấy được đó có thể có giá trị bằng một hoặc thậm chí vài mạng sống.
Vân Sanh không giống, cô ấy đương nhiên cũng thu thập vật tư, nhưng cô sẽ không ỷ vào có không gian, càn quét hết siêu thị mà không để lại bất cứ thứ gì, cô sẽ để lại hy vọng sống sót cho những người đến sau, thậm chí cô ấy sẽ phân phát vật tư cho những người cần giúp đỡ một cách hợp lý.
Trong nguyên tác, Vân Sanh có nói một câu, tận thế tàn khốc là thật, muốn sống sót cũng là thật, nhưng ít nhất phải sống như một con người.
Đây có lẽ là lý do tại sao Vân Sanh có thể trở thành chúa cứu thế.
Thời gian khởi hành đã được ấn định vào sáng hôm sau, Vân Đào tưởng rằng đêm đó cô sẽ phấn khích đến mức không thể ngủ được, nhưng ngay khi nơi cắm trại vừa yên tĩnh, cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô lại mơ thấy Lam Chu.
Tâm trạng Lam Chu hình như có hơi kích động, hắn ôm chặt cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể hắn đang khẽ run lên, cả giọng nói cũng vậy.
“Đào Đào ngốc.”
Vân Đào không hề tức giận, cô rất vui khi có thể mơ thấy Lam Chu, và nói chuyện với cô. Hắn chỉ là nói cô ngốc mà thôi, cũng không phải hắn nói cô ngốc thì cô ngốc thật.
Cô không cãi nhau như trẻ con với hắn, ngược lại vui vẻ phụ họa theo, “Ừ, em ngốc.”
“Ha.” Lam Chu bị Vân Đào chọc cười, hắn nhìn Vân Đào bị tóc bạc che hai mắt, nước mắt trong mắt không giảm mà tăng lên.
Đào Đào, em bảo anh làm sao có thể cam lòng.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào khóe môi đang cười của Vân Đào, ngay khi bàn tay nứt nẻ tràn đầy vết nứt vừa chạm cô, hắn đã vô thức rụt lại.
“Anh làm sao thế?”
“Không có gì.”
“Sao nghe giọng anh giống như sắp khóc vậy.”
Vân Đào đưa tay sờ mặt Lam Chu, hiển nhiên là muốn sờ xem Lam Chu có rớt ngọc trai hay không.
Lam Chu cầm tay cô, để lòng bàn tay cô áp vào mặt hắn, sau đó cọ cọ vào lòng bàn tay Vân Đào như mèo con, “Không khóc.”
Vân Đào cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay, câu hỏi cô luôn muốn hỏi nhưng hỏi ra lại thấy sợ, “Lam Chu, anh còn sống đúng không? Đây không phải là mơ đúng không?”
Giấc mơ nên như thế nào? Nó hẳn là mơ hồ, huyền ảo và không chân thực, giống như cô mơ thấy Lam Chu tan biến ở dưới đáy hồ, mà không phải như bây giờ. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lam Chu, có thể ngửi được mùi thơm cơ thể của Lam Chu, có thể nghe được hơi thở trong trẻo của Lam Chu.
Không đợi Lam Chu trả lời, nước mắt Vân Đào từ đôi mắt nhắm nghiền tràn ra, làm ướt mái tóc trắng của Lam Chu.
“Anh còn sống đúng không?” Vân Đào lặp lại câu hỏi, “Đây không phải là giấc mơ đúng không?
Đôi môi Lam Chu run rẩy, nhắm mắt lại, không nói nên lời.
Không thể ở lại lâu hơn nữa. Hắn buông tay Vân Đào ra, hai má vừa mới rời khỏi lòng bàn tay Vân Đào, người đã bị Vân Đào xoay người ngăn chặn.
Vân Đào ngữ khí bá đạo, nàng đi kéo che hai mắt tóc, nàng ngược lại là muốn nhìn xem, Lam Chu tại sao phải che mắt của nàng, hắn đến cùng không muốn để cho nàng nhìn thấy cái gì!
Lam Chu không thể làm theo ý cô, hắn đẩy Vân Đào, ấn Vân Đào xuống dưới thân, tóc quấn vào hai tay Vân Đào, buộc chúng phía trên đầu Vân Đào.
“Thả em ra!” Vân Đào không chịu nhượng bộ, ra sức giãy giụa, tiếng nức nở trong giọng nói ngày càng nặng nề, “Thả em ra! Lam Chu, anh thả em ra…ư!”
Môi bị Lam Chu chặn lại, Vân Đào vẫn giãy giụa như trước. Có thứ gì đó ấm nóng chạm vào mặt, sau đó lăn xuống hai bên má.
Vân Đào ngừng lại.
“Đào Đào, đừng hỏi, đừng nhìn, có được không?”
Vân Đào mở miệng, nhưng phát hiện cổ họng mình bị tắc đến mức khó có thể phát ra âm thanh, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Tóc trói buộc hai tay cô tản ra, Lam Chu buông cô ra, đứng thẳng dậy, “Ngủ đi Đào Đào.”
Vân Đào nắm lấy chiếc áo choàng trắng của Lam Chu, nắm rất chặt, cô kìm nén sự nghẹn ngào, khàn giọng nói: “Lam Chu, đừng đi.”
“Em muốn anh.”
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 118 ★彡