Edit: Himee
[ Ký chủ, đã gần mười ngày rồi, cô có chắc mình có thể rời đi không? ]
Kể từ khi rời khỏi Thành phố Lý Tưởng, mấy người Bạch Sư gần như một tấc không rời khỏi Vân Đào. Thời gian tối đa cô có thể rời khỏi tầm mắt của bọn họ chỉ có nửa tiếng, nửa tiếng hoàn toàn không đủ để cô biến mất, cho dù cô dùng hết toàn lực, cũng không thể thoát khỏi phạm vi của Sùng Minh trong vòng nửa tiếng.
Vì vậy, cô không dám hành động liều lĩnh cho đến khi cô hoàn toàn nắm chắc, một khi bị phát hiện muốn rời đi, vậy cô thực sự sẽ không có khả năng rời đi được.
“Chờ thêm một chút.” Vân Đào vân vê hạt ngọc trai trắng bóng trên cổ tay, “Chờ zombie hệ ánh sáng xuất hiện, chờ Sùng Minh rời đi.”
Từ sau khi Vân Đào sao chép dị năng hệ bóng tối, Sùng Minh không chỉ đưa cho cô một ít tinh hạch hệ ánh sáng cao cấp còn lại của mình, mà dọc theo đường đi nếu gặp hoặc nghe nói về sự xuất hiện của zombie di năng hệ ánh sáng, hắn sẽ trước tiên chạy đi lấy tinh hạch.
Tinh hạch ánh sáng không thể so với dị năng ánh sáng, nó không thể ngăn chặn sự ăn mòn của dị năng bóng tối, nhưng có thể làm giảm bớt nỗi đau do sự ăn mòn gây ra. Chỉ là zombie hệ ánh sáng quá hiếm thấy, cho đến nay trong tay Vân Đào chỉ có chưa tới mười viên tinh hạch hệ ánh sáng trên cấp năm.
[ Vậy không phải chỉ có thể dựa vào vận may thôi sao? ]
“Nếu che giấu hơi thở của mi không chỉ có hiệu quả đối với zombie, tao cũng không cần phải dựa vào vận may.”
[ Tôi là hệ thống tình dục, thiết lập chương trình chỉ cho phép tôi giúp cô thu hút đàn ông, không cho phép tôi giúp cô che đậy đàn ông nha. ]
Vân Đào thở dài.
Cô biết cô chính là người khiến họ lo lắng, vì thế bọn họ mới cố gắng ở bên cô, dùng đủ mọi cách an ủi cô, mong rằng cô có thể vượt qua nỗi buồn trước sự ra đi của Lam Chu, nhưng mấu chốt của cô không chỉ như vậy, trước khi kết thúc với Thiên Đạo, cô sẽ không vượt qua được.
Vân Đào cầm cổ tay, che đi những hạt ngọc trai và sợi tóc trong lòng bàn tay, dù vậy, sợi tóc vẫn lành lạnh, cô dường như sẽ không bao giờ có thể sưởi ấm được nó.
Vào mùa thu hôm nay, Vân Đào nghênh đón khảo hạch lần thứ 10, quá trình diễn ra rất thuận lợi, không có bất ngờ gì lấy được điểm tuyệt đối.
“Mười điểm tuyệt đối liên tiếp.” Vân Đào mở lòng bàn tay, đưa tinh hạch mới đào cho Sùng Minh xem, “Em làm được rồi.”
Đã mấy ngày không thấy nụ cười tươi của Vân Đào, Sùng Minh trầm mặc chăm chú nhìn hai giây rồi mới gật đầu, “Ừ, chúc mừng em.”
Vân Đào cất tinh hạch vào trong không gian, “Em phải thưởng cho bản thân một chút, hmm… Tối nay nên làm bữa tiệc lớn gì đây?”
“Không cần vội.” Sùng Minh khẽ cười một tiếng, tiến lên một bước ôm lấy Vân Đào.
Vân Đào kêu lên ôm lấy cổ Sùng Minh, kinh ngạc nhìn hắn.
“Chúc mừng em tốt nghiệp thành công, anh sẽ dẫn em đến một nơi.”
“Xoẹt” một tiếng, một đôi cánh màu đen khổng lồ xòe ra sau lưng Sùng Minh, mang theo gió mạnh, thổi bay những chiếc lá rụng và bụi trên mặt đất.
Cho dù có nhìn thấy bao nhiêu lần, Vân Đào vẫn khiếp sợ trước sương mù đen của Sùng Minh.
Đôi cánh này vô cùng chân thật, ở khoảng cách gần như vậy, Vân Đào cũng không thể nhìn thấy bất kỳ khuyết điểm nào, cô thậm chí có thể nhìn thấy những chiếc lông vũ trên cánh khẽ rung lên trong gió.
Cánh vung lên, Sùng Minh mang theo Vân Đào bay lên, giống như một con đại bàng, bay lượn trong ánh hoàng hôn.
Mặt trời lặn đốt cháy toàn bộ bầu trời, sườn mặt của Sùng Minh cũng được bao phủ bởi một lớp màu đỏ vàng. Phần ngọn và đường viền của mái tóc thậm chí lộ ra một chút mơ hồ, khiến Vân Đào sinh ra một loại ảo giác, ảo giác tất cả những điều này không phải là hiện thực mà là giấc mơ của thời con gái.
Vân Đào nhìn chăm chú một lúc lâu, Sùng Minh nghiêng đầu đón tầm mắt của Vân Đào. Trong mắt Vân Đào, chỉ có hắn, và ánh sáng rực rỡ trên bầu trời phía sau hắn.
“Đây là lần đầu tiên.” Trong giọng nói Sùng Minh mang theo ý cười.
“Hả?” Vân Đào khó hiểu.
“Lần đầu tiên không né tránh ánh mắt của anh.”
Vân Đào hoàn hồn, mặt lập tức đỏ bừng, vừa rồi cô quả thức đã nhìn hắn rất lâu. Cô rũ ánh mắt xuống, vùi mặt vào gáy Sùng Minh, chẳng bao lâu sau, cô đã nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của Sùng Minh, mặt cô càng nóng hơn.
Có lẽ cô quá mệt mỏi, hoặc có lẽ Sùng Minh luôn có thể làm cho người ta cảm thấy yên tâm, Vân Đào thực sự đã ngủ thiếp đi, đến khi cô tỉnh lại đã là đêm khuya.
Cô nằm trong một căn lều nhỏ hình tròn, bên trong những chiếc đèn nhỏ màu vàng dịu nhẹ, Sùng Minh ngồi bên cạnh cô, cúi đầu nhìn chú mèo con đang lăn lộn trong lòng bàn tay.
Đây là một con mèo tuxedo được ngưng tụ bằng sương đen. Bốn chân, bụng và mặt của nó được bao phủ bởi dị năng ánh sang nhu hòa, khiến nó trông sống động và dễ thương hơn.
Ngón tay Sùng Minh đang chọc vào cái bụng mềm mại của mèo con, mèo con cuộn tròn bốn chân ôm lấy ngón tay hắn, thè lưỡi liếm.
Sùng Minh đang cười, lông mày và khóe môi đều cong thành một độ cong dịu dàng, hoàn toàn khác với trước.
Vân Đào nhất thời nhìn đến nỗi hô hấp mất ổn định.
Sùng Minh nghiêng đầu, “Tỉnh rồi sao?”
“”Ừ.” Vân Đào cảm thấy xấu hổ khi bị bắt lúc nhìn trộm, cô chống người ngồi dậy, “Xin lỗi đoàn trưởng, tôi lại ngủ quên mất.”
“Không cần phải nói xin lỗi.” Sùng Minh rút ngón tay lại, mèo con nhảy ra khỏi lòng bàn tay hắn, linh hoạt nhảy lên đầu vai Vân Đào, dùng cái đầu lông xù nho nhỏ cọ vào mặt Vân Đào.
Ngứa quá.
Vân Đào cẩn thận từng li từng tí đỡ con mèo xuống, “Nó thật đáng yêu. Là mèo con trước kia anh từng nuôi sao?”
Sùng Minh gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Chỉ cho nó ăn vài ngày ngắn ngủi mà thôi.”
Vân Đào bắt chước Sùng Minh dùng ngón tay chọc vào bụng mèo con, quả nhiên bị mèo con giữ lấy ngón tay liếm liếm, “Có thể được anh nhớ tới bây giờ, nó biết nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Sùng Minh bị lời nói ngây thơ của cô chọc cười, hắn đứng lên, đưa tay về phía Vân Đào, “Đến đây.”
Vân Đào nắm lấy tay hắn.
“Nhắm mắt lại.” Sùng Minh kéo Vân Đào dậy, tay còn lại vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng.
“Ừ.” Vân Đào nghe lời nhắm mắt lại, để Sùng Minh dẫn cô ra khỏi lều.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 107 ★彡