Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 101: Bị theo dõi




Edit: Himee

Thành phố Lý tưởng còn nhiều bug hơn so với Vân Đào tưởng tượng.

Cổng Thành phố Lý tưởng là một bức tường khổng lồ, người đứng dưới bức tường nhỏ bé như một con kiến. Bức tường được làm bằng kim loại, không biết dùng kỹ thuật gì, đến gần cũng không thể nhìn thấy bất kỳ khớp nối nào, toàn bộ mặt vách tường bóng loáng như một tổng thể.

Cũng may có một trạm kiểm soát an ninh dưới bức tường, nếu không bọn họ thậm chí còn không tìm được lối vào.

Khi chiếc ô tô chạy ngang qua, cánh cửa kiểm tra an ninh mở ra, một con robot trượt ra từ bên trong.

Con robot bề ngoài đơn sơ, chỉ là một hình trụ đơn giản, bên trên có hai đèn xanh nhấp nháy, có thể coi là đôi mắt của robot.

“Chào mừng đến với Thành phố Lý Tưởng, tôi là nhân viên tiếp tân số 0073.” Con robot nói bằng giọng điện tử điển hình, “Nếu bạn muốn vào thành phố, vui lòng đi với tôi qua bên này để đăng ký.”

Con robot trượt sang một bên, như thể đang dẫn đường.

Đôi vợ chồng trung niên vừa mừng rỡ vừa kích động, vội vàng đi theo người máy đến trạm kiểm tra an ninh để đăng ký.

Thông tin đã đăng ký rất bình thường, chẳng hạn như bạn là người bình thường hay dị năng giả, lý do vào thành phố là gì, bạn sẽ ở lại thành phố bao lâu, v.v. riêng tư hơn như dị năng cấp mấy cũng không đề cập tới, thậm chí không yêu cầu điền thông tin danh tính hoặc nộp phí vào thành phố.

Điều kiện để vào thành phố dễ dàng đến mức quỷ dị.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, tất nhiên là muốn đi vào xem một chút.

Sau khi điền xong thông tin đăng ký,  Sùng Minh dặn dò mọi người cẩn thận hơn, sau đó đi theo robot vào Thành phố Lý Tưởng, mà cửa vào chính là một mặt tường hoàn toàn nhìn không ra khe hở.

Vân Đào đặc biệt chú ý, ở giữa bức tường hoàn hảo như một tấm gương mở ra một khe hở cao ba mét, khe hở dần dần mở rộng thành một cánh cửa dài hơn năm mét. Từ bên ngoài nhìn vào bên trong, chỉ có thể nhìn thấy một lối đi có đèn dẫn đường ở hai bên, rất có cảm giác khoa học kỹ thuật.

“Hệ thống, sao tao lại có cảm giác như mình vào nhầm trường quay vậy?”

Hệ thống: [ Ký chủ, trình độ công nghệ của thế giới này có lẽ cao hơn thế giới gốc của cô 35 năm, mới lại cô vừa nhìn thấy quá nhiều thành phố đổ nát, đột nhiên thấy thành phố tiên tiến hơn nên chưa quen. ]

“Mong là như vậy.”

Vân Đào cũng không thấy được an ủi, cô thậm chí ccòn cảm thấy lối đi này giống như miệng của một con quái vật. Khi cô bước một bước vào, bước chân của cô bất giác dừng lại.

Cô hoảng hốt đến mức đưa tay muốn giữ lấy trái tim đang đập loạn của mình, nhưng giữa chừng lại có ai đó nắm lấy cổ tay cô.

Tay nắm tay cô có chút mát lạnh, Vân Đào nghiêng đầu, thấy Lam Chu lại gần, “Sao vậy?”

Mùi hương biển của Lam Chu xộc vào mũi cô, nhịp tim hoảng loạn của cô lập tức bình ổn lại, cảm xúc được trấn an, lắc đầu, “Không sao đâu.”

“Chúng ta cùng đi vào thôi.” Lam Chu không buông tay cô ra, dắt cô cùng đi vào hành lang, để lại ánh mặt trời phía sau.

Cùng lúc đó, Phòng An ninh trong thành phố Lý Tưởng.

Một nhân viên công tác cầm một cái máy tính bảng vội vàng gõ cửa phòng làm việc của Bộ trưởng An ninh, cánh cửa trượt sang một bên, vừa mới mở một khe hở đã chen vào.

“Bộ trưởng, trong số những người tới lần này có ba người là dị năng giả đa hệ!”

Người đàn ông nằm nhàn nhã sau bàn làm việc ngồi dậy, cuốn sách che trên mặt trượt xuống đất, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi không phù hợp với chức vị của hắn.

Hắn cầm lấy máy tính bảng, trên máy tính bảng hiển thị hình ảnh 9 người đội Bạch Sư đang đi trong hành lang. Trên đầu của mỗi người đều được khoanh tròn và đánh dấu trên màn hình.

“Song hệ, ba hệ, hửm?” Đầu ngón tay của người đàn ông chỉ vào Vân Đào, “Dấu chấm hỏi là có ý gì?”

“Máy dò của chúng ta hiện chỉ có thể phát hiện tối đa năm loại dị năng cùng một lúc, xuất hiện dấu chấm hỏi, rất có thể là người phụ nữ này có hơn năm loại dị năng.”

“Hơn năm loại dị năng đó bộ trưởng, đây quả thực là kỳ tích!”

Người đàn ông ném chiếc máy tính bảng vào lòng nhân viên, “Được rồi, hãy thông báo cho Linh Nhất sắp xếp người ra tay, người ba hệ kia là cấp tám, bảo họ hãy để ý hơn.”

“Rõ, thưa Bộ trưởng!” nhân viên công tác nhận lệnh, vội vã rời đi như lúc đến, trong phòng làm việc lập tức yên tĩnh lại.

Người đàn ông đứng dậy vươn vai, đi đến trước cửa sổ gắn kính trong suốt từ trần đến sàn, nhìn bức tường cao sừng sững phía xa, mái tóc vàng được ánh mặt trời vây quanh, sáng rực rỡ.

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 101 ★彡