Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 3 - Chương 40




Edit: Thanh Uyên

Thấy phản ứng của cô, Lý Dận có hơi kỳ quái, nói: “Bây giờ trong triều rối ren, Điệp nhi về Biên Lương chỉ là để tránh sóng gió, thúc thúc của nàng ấy thật sự rất thương yêu nàng ấy, vẫn luôn muốn để nàng ấy ở lại Biên Lương.”

“Thật, thật sao?” Nhìn khuôn mặt Lý Dận, cô chỉ cảm thấy đáng sợ, mỗi một người trong lòng hắn đều là quân cờ đã được an bài xong, chỉ chờ phát huy tác dụng vào một ngày nào đó. Chờ dùng xong rồi là có thể tuỳ tiện vứt bỏ, thậm chí đến cả đứa con thân sinh của hắn, hắn đều có thể vô tình đưa vào chỗ chết.

“Ngươi không thoải mái sao?” Lý Dận đưa tay sờ trán cô, lại bị Quý Hựu Đồng đẩy tay ra, “Ta không sao cả, không có gì không thoải mái.”

“Ta cho ngươi biết những chuyện này là vì không muốn lừa dối ngươi.” Lý Dận chân thành nói, “Ta sợ một ngày nào đó ngươi sẽ hận ta.”

“Ta phải đi về.” Quý Hựu Đồng hoảng loạn đứng dậy, nhưng tay trái lại bị kéo lấy, cơ thể cứ thế ngã thẳng về phía trước, ngay khi cả người sắp rơi xuống giường thì đầu cô được đỡ lấy nên mới không bị đập vào ván giường.

Từ ánh mắt của Lý Dận, cô cảm thấy không thích, nhưng trong lòng càng nhiều là căm ghét, Quý Hựu Đồng giẫy dụa đứng dậy, “Ngươi có thương tích trên người, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Trước khi có dự định nói cho ngươi biết việc này, ta đã nghĩ đủ loại khả năng nhưng lại không ngờ phản ứng của ngươi lại lớn như vậy.” Lý Dận cầm lấy hai tay của cô, “Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai?”

Quý Hựu Đồng đứng dậy đối diện với với mắt của hắn, “Ta là Quý Hựu Đồng, con gái của Quý Nguyên.”

“Bình Phong sơn trang, Quý Hựu Đồng…” Lý Dận có chút hoảng hốt, vì sao hắn lại có cảm giác mơ hồ rằng bọn họ đã quen từ rất lâu rồi. Hắn không tin những chuyện quỷ thần, nhưng hiện tại hắn cực kỳ khẳng định rằng kiếp trước bọn họ đã từng quen biết. Hắn hỏi, “Ngươi có nguyện ý gả cho ta?”

“Từ lúc bắt đầu đã là ta phải gả cho ngươi, sao có thể không nguyên ý được?”

“Nếu như lúc trước người ở trên vách núi là người khác, vậy phải chăng ngươi cũng sẽ cảm mến người đó?”

Ký chủ sẽ sao? Sẽ không, kết cục của nàng sẽ không thảm như vậy, cô cũng sẽ không cần phải hoàn thành tâm nguyện ký chủ. Quý Hựu Đồng khẳng định nói: “Không biết.”

“Nếu lần đầu tiên người ngươi gặp được là Lý Kỳ, ngươi sẽ sao?”

Lý Kỳ ôn tồn lễ độ, nếu là vậy ký chủ sẽ. Cô đáp: “Ta không biết.”

Lý Dận cười lạnh, “Ta biết, ta biết…” Ánh mắt cô nhìn Lý Kỳ và nhìn hắn không giống nhau, khi cô nói chuyện cùng Lý Kỳ trong đôi mắt tràn ngập ý cười, đổi thành hắn thì biểu hiện không phải cảnh giác cũng là suy nghĩ, cô đang nghi ngờ.

Quý Hựu Đồng còn chưa hiểu ý của hắn, chợt Lý Dận cúi người không nói lời nào hôn lấy cô.

Nụ hôn này rất thô bạo, đầu lưỡi cương quyết cạy môi cô ra, liếm láp thô lỗ, mút vào, không để cho cô chút chỗ trống nào. Cả người bị ép đến không thể cử động, nụ hôn dời đến vành tai của cô, nụ hôn thô bạo lại biến thành gặm cắn, lại trượt xuống cổ, mà hai tay của hắn cũng bắt đầu cởi y phục của cô.

Quý Hựu Đồng sợ rồi, tàn nhẫn đánh vào trên vết thương phía sau lưng của hắn, cô có thể cảm nhận được ngón tay mình ướt nhẹp, cô biết đó là máu của Lý Dận. Cô cho rằng mình có thể khiến Lý Dận vì đau mà thả mình ra, không ngờ hắn chỉ hơi dừng động tác, không hề có ý tha cho cô.

Lý Dận từ phía trên nhìn xuống cô, nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của hắn thì biết hắn tức giận tới cỡ nào, nhưng ánh sáng lạnh ấy dần dần nhạt đi, ngược lại biến thành đau đớn, “Vì sao ngươi lại không hiểu lòng ta?”

Quý Hựu Đồng ngây người, cũng quên mất giãy dụa, “… Cái gì?”

Lý Dận nắm lấy tay cô đặt ở trên ngực của hắn, gằn từng chữ: “Ngươi giống như tính mạng của ta vậy, ta thích ngươi, muốn lấy ngươi nạp làm phi, muốn ngươi quên đi Lý Kỳ.”

Lý Dận nói thích cô? Quý Hựu Đồng mở to hai mắt nhìn người phía trên, hồi lâu sau mới nói, “Chuyện ta và Ngũ Vương gia ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”

“Lẽ nào trong lòng ngươi không có ý gì khác?”

“Tại sao ngươi lại muốn như vậy?”

“Các ngươi…” Lý Dận nhớ lại những gì hắn đã nhìn thấy, lần đầu Quý Hựu Đồng và Lý Kỳ gặp gỡ thì cô đã nhìn y không dời mắt, hai người ước hẹn đi du hồ. Lần thứ hai nhìn thấy, Quý Hựu Đồng trò chuyện vui vẻ cùng với y, nhận định y thích hợp làm Hoàng đế. Những thứ này chẳng lẽ còn không đủ?

Quý Hựu Đồng rút tay về, đẩy hắn ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Nếu ta phải gả cho ngươi vậy thì ta sẽ không có suy nghĩ gì về nam nhân khác, nếu như ta thích Ngũ Vương gia vậy ta còn theo ngươi tới Hạ Miễn làm gì?” Cô nói rất bình tĩnh, nhưng thật ra trái tim lại nhảy bình bịch, nữ thần may mắn vẫn còn quan tâm cô.

Lý Dận nhìn cô, trong lòng như bị thả thêm cục đá nặng, “Nếu lời ngươi nói là thật, ta sẽ không phụ ngươi.”

Quý Hựu Đồng nghi hoặc ngẩng đầu, lại cúi đầu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Cho dù lời Lý Dận là thật hay giả, cô không cần quan tâm.

Sáng sớm ngày kế tiếp, trời còn chưa sáng Quý Hựu Đồng đã bị tiếng gõ cửa đánh thức, ngoài cửa truyền đến âm thanh của Lý Nhiễm, “Quý tiểu thư, chúng ta phải lập tức xuất phát, ngài mau chuẩn bị đi.”

Quý Hựu Đồng mặc quần áo tử tế, mở cửa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lý Nhiễm nói: “Trong thành xảy ra chuyện, gia đã chờ ở phía dưới rồi, ngài chuẩn bị kỹ càng rồi chúng ta đi.”

Thu dọn đồ đạc xong, rửa mặt vội vã xuống lầu, tất cả người đều đã chờ ở cửa, Lý Thiệu và Lý Nhiễm đều nhíu mày, cô vừa vào bên trong xe ngựa Lý Thiệu đã hô xuất phát.

“Có bánh ngọt, đói thì ăn.”

Trước mắt cô bày một hộp đựng thức ăn, cô chỉ liếc mắt nhìn, không nhúc nhích nói: “Kinh thành xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói Lý Dận lành lạnh, “Phụ hoàng phế Lý Quyền, lập Lý Kỳ làm Thái tử.” Nói xong hắn nở nụ cười giống như trào phúng, “Lão quá sốt ruột.”

Xem ra Hoàng đế thật sự rất kiêng kị Lý Dận, cho dù hắn không đến Hạ Miễn, còn gặp ám sát ở biên cương nhưng vẫn mang hoài nghi trong lòng, chỉ sợ hắn một lòng mang ý đồ xấu, nên vội vội vàng vàng phế Lý Quyền.

Chuyện phế Lý Quyền xảy ra nhanh hơn thời gian tận hai năm, nói vậy Lý Dận cũng sắp tạo phản. Cô giả bộ giật mình, “Hoàng thượng là muốn Ngũ Vương gia làm Hoàng đế, nhưng Thái tử đã phạm phải sai lầm gì?”

“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do, chắc chắn có thể tìm được tội định cho Lý Quyền.” Lý Dận theo dõi cô, “Ngươi thấy thế nào? Lý Kỳ có thích hợp làm thiên tử hay không?”

Cảm giác ngột ngạt đột nhiên kéo tới, Lý Dận sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, Quý Hựu Đồng chậm rãi nói: “Y có thích hợp hay không không phải do ta quyết định, mà là người trong thiên hạ.”

Lý Dận nhanh chóng hỏi, “Ngươi cho rằng, trong các Hoàng tử, ai thích hợp nhất?”

Quý Hựu Đồng nắm lấy ống tay áo trái, nếu đáp là người khác chắc chắn Lý Dận sẽ không thích, muốn nói là hắn, lấy tính cách đa nghi của hắn phải chăng sẽ cảm thấy cô nói cho qua chuyện? Cô mím mím môi, nói: “Vì ta là nữ tử, không hiểu việc triều chính, nhưng làm một bách tính, đương nhiên hi vọng người trị vì quốc gia yêu dân ái quốc, lòng mang thiên hạ, hiểu nổi khổ dân gian, biết thiên hạ ấm no. Còn Hoàng tử ai thích hợp nhất, ta có nói cũng vô dụng, Hoàng thượng sẽ tự định đoạt.”

“Ngươi nói nhân từ, nhân ái, những điều này Lý Kỳ đều phù hợp.”

“Quá mức nhân từ cũng không chắc là một chuyện tốt, có thêm quả quyết mới được.”

Lý Kỳ là hạng người gì hắn tự biết rõ, hắn không tiếp tục hỏi nữa, kéo tay cô nói: “Sau khi về kinh, tình thế chắc chắn sẽ đại loạn, ở bên cạnh ta không an toàn, người và Linh nhi về Bình Phong sơn trang trước đi.”

“Không,” Quý Hựu Đồng lập tức từ chối, lại có cảm giác mình trả lời có hơi vội vàng, giải thích, “Nếu đã có người muốn lấy mạng của ta, dù ta đi đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm, ở lại phủ Tĩnh Vân, có ngươi, có Lý Thiệu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thấy cô nói như vậy, trong lòng Lý Dận lại vui vẻ, “Đương nhiên ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì.”

Gấp gáp đi đường gần nửa tháng, rốt cục cũng đến cửa kinh thành, thị vệ gác cổng vừa thấy đám thuộc hạ cầm bội kiếm thì ngăn lại nói: “Không thể vào kinh thành nữa, kính xin từ đâu đến thì về đó ạ.”

Lý Dận vén mành lên, trầm giọng nói: “Ngươi nói xem ta từ đâu đến?”

Vừa nhìn người kia đã biến làm Tam Vương gia, vội vàng quỳ xuống cúi chào, đi đến tiếp đón.

Lý Thiệu xuống ngựa kéo gã dậy, hỏi gã: “Hiện tại trong thành đã xảy ra chuyện gì?”

Thị vệ run cầm cập, mặt đau khổ nói: “Trong thành đã đại loạn, tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh Hoàng thượng không mở cửa lớn của kinh thành, người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không thể vào, tiểu nhân thực sự không biết là Tam Vương gia muốn vào thành.”

Lý Thiệu bỏ gã ra, “Vương gia của chúng ta là phụng mệnh Hoàng thượng đến Hạ Miễn, bây giờ mới trở về, không hoan nghênh thì thôi đến cả vào cửa thành cũng muốn ngăn?”

Thị vệ quỳ xuống liên tục dập đầu, cầu xin tha thứ: “Nửa tháng trước, Thái tử một mình xuất cung đã chọc phải chuyện trên đường, bị người dùng để mượn cớ, trong cơn tức giận Hoàng thượng đã té xỉu, sau khi tỉnh lại thì lập tức thay đổi Tĩnh Lê Vương lên làm Thái tử. Gần đây không chỉ trong cung mà ở ngoài cung cũng rất loạn, rất nhiều võ lâm nhân sĩ tụ tập lại, tiểu nhân… Cũng không còn cách nào khác hết.”

Lý Thiệu quay đầu nhìn Lý Dận, Lý Dận gật đầu, thả mành xuống ra hiệu tiếp tục đi vào. Vào thành, Lý Dận lại gọi Lý Thiệu vào, phân phó nói: “Ngươi đi thăm dò chuyện Lý Quyền đã gây ra, đặc biệt là có ai theo hắn không, chọc phải người ở đâu, nhất định phải điều tra rõ ràng. Mặt khác, cẩn thận có người đi theo.”

Lý Thiệu nhận mệnh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong đám người. Quý Hựu Đồng vén mành nhìn ra bên ngoài cửa sổ, người đi trên đường rất ít, thị vệ tuần tra đươc tăng mạnh, trong lúc đi có thể nhìn thấy họ cảnh giác nhìn bốn phía. Cô hỏi: “Bách tính không dám ra ngoài, trên đường thì toàn là thị vệ. Sao phế Thái tử lại có thể gây ra chuyện náo động đến nỗi như đánh trận vậy?”

“Sao lại giống như đánh trận chứ? Có điều,” Lý Dận trầm tư nói, “Cách làm của phụ hoàng thực sự rất kì lạ, nói không chừng là để đề phòng ta. Có lẽ phủ Tĩnh Vân đã bị gài rất nhiều tai mắt, những ngày gần đây ngươi cũng đừng ra khỏi cửa, cố gắng chờ ở phủ.”

Quý Hựu Đồng gật đầu, lại hỏi: “Lúc nãy thị vệ nói trong thành có rất nhiều người trong giang hồ đến, vậy sẽ có người của Bình Phong sơn trang không?” Hiện tại rất ít chuyện kết bè kết phái, nếu người trong giang hồ không phải được chiêu hàng thì chính là sống an ổn qua ngày.

“Đa số người ở Bình Phong sơn trang đều đã ẩn cư, không màng thế sự, muốn bọn họ ra ngoài là chuyện rất khó, hơn nữa chưa chắc Quý Nguyên đã chịu. Ta nghĩ, hẳn là những người này không đến để gây sự, chắc hẳn là có người đã triệu tập bọn họ.”

Lý Dận nói như vậy cũng có lý, vào lúc này, tốt nhất người của Bình Phong sơn trang không dính líu tới.