Edit: Thanh Uyên
Sau ba ngày, có một người đến Bình Phong sơn trang, nói là đến tìm người. Quý Hựu Đồng vừa ra ngoài nhìn, liền biết là Lý Thiệu – thuộc hạ bên cạnh Lý Dận. Trong tay y có cầm một phong thư, chính là tờ thư Lý Dận nhờ cô gửi đến cho “Kinh Yểu Mễ Lương.”
Sau khi nhìn thấy Lý Dận, đầu tiên Lý Thiệu khom lưng chào, lại lấy rất nhiều ngân phiếu ra dâng cho Quý Nguyên, Quý Nguyên vốn kiêu căng tự mãn, đương nhiên sẽ không nhận lấy, oán hận hất mặt qua một bên.
Lý Thiệu thấy ông không lấy cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Bình Phong sơn trang có ân cứu mạng, Trương Thiệu ta nhất định sẽ nhớ kỹ, công tử nhà ta đã quấy rầy quý phủ nhiều ngày, ngày mai chúng ta sẽ lên đường quay về.”
Quý Nguyên càng tức giận, bám chặt cổ áo Lý Thiệu chất vấn, “Ngươi nói công tử nhà ngươi ngày mai trở về, vậy khuê nữ của ta thì sao? Ta đã nói bọn các ngươi chả ai là người tốt rồi mà.”
Khuôn mặt Lý Thiệu vốn đang nghiêm túc, lúc bị Quý Nguyên túm cũng không sợ hãi, không la làng, làm người ta có thiện cảm. Y khó hiểu hỏi: “Xin hỏi là vị tiểu thư nào?”
Lý Dận bước lên một bước, ngôn ngữ bình thản, “Trương Thiệu, hôm nay ngươi xuống núi trước đi, chuẩn bị ngựa dưới chân núi, chuẩn bị cả xe ngựa nữa, ngày mai ta và Quý tiểu thư sẽ trở về.”
Lý Thiệu không hỏi nhiều, cung kính nói: “Dạ.”
…
Quý Hựu Đồng đi, Quý Nguyên khóc rất thương tâm, nếu cô cứ đi thẳng một mạch như thế thì cũng hơi tàn nhẫn. Đời trước cô cũng từng là diễn viên, tiện thể diễn cảnh khóc luôn, cũng khóc lóc tạm biệt người trong sơn trang. Nhưng khác là, ký chủ từng đơn độc đi trước, Quý Hựu Đồng cho rằng nếu mình chiến đấu một mình thì xác xuất thành công rất thấp, thế là mang Linh nhi theo bên người mình luôn.
Được đưa đến bên dưới sườn núi, quả nhiên Lý Thiệu đã chuẩn bị xe ngựa chờ bọn họ, còn có năm, sáu người đi theo, nhìn thấy Lý Dận thì đồng loạt xuống ngựa cung kính cúi chào. Thuở nhỏ Linh nhi đã từng luyện võ, nên cưỡi ngựa cùng với Lý Thiệu. Hai người vào trong xe ngựa, Quý Hựu Đồng cầm thuốc của hắn vào luôn. Quản thúc nói vết thương của Lý Dận đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần uống thuốc đúng giờ với nghỉ ngơi thật nhiều là được.
Lý Dận ngồi đối diện cô, hỏi, “Vừa nãy thấy ngươi vì rời khỏi nhà mà khóc rất thương tâm, sao vừa lên đây đã không khóc nữa?”
“Nếu hiện tại mà còn khóc, ta đã không đi cùng ngươi rồi.”
“Hừm,” Lý Dận nhẹ giọng cười nói, “Mặc dù biết ngươi đi theo ta là vì mục đích gì đó, thậm chí có thể là vì muốn giết ta, nhưng ta vẫn mang ngươi theo.”
Quý Hựu Đồng phồng má vì không vui, nói một đằng làm một nẻo, “Ai muốn giết ngươi chứ.”
Lý Dận nhắm mắt lại, không phản bác lời của cô, khoé miệng nhợt nhạt hơi nhếch, hắn cũng không biết vì sao nữa. Chỉ là cảm thấy, mang cô theo bên cạnh thì tâm tình liền trở nên vui vẻ.
Đi đường cả một buổi sáng, cái mông của Quý Hựu Đồng bị đau, chân cũng tê rần, liền nói muốn đi xuống một chút. Lý Dận đồng ý, gọi Lý Thiệu bảo dừng xe ngựa lại, mọi người nghỉ ngơi một chút.
Quý Hựu Đồng xuống xe ngựa duỗi người một cái, thấy những người đi theo mặc dù đều đã xuống ngựa nhưng cũng chỉ là yên lặng ngồi xuống nghỉ ngơi, chẳng ai nói chuyện với ai, cũng chẳng vui cười đùa giỡn, kỷ luật còn tốt hơn cả người bình thường. Cô hỏi Lý Thiệu, “Còn bao lâu nữa chúng ta mới tới?”
Lý Thiệu nhìn sắc trời nói: “Đêm nay chúng ta sẽ tới trạm dịch nghỉ ngơi một đêm, có lẽ đến buổi trưa ngày mai là có thể đến kinh thành, sau khi đến kinh thành thì lại đi thêm hai canh giờ sẽ có thể tới phủ.”
Đêm đó, bọn họ vào ở trong một trạm dịch, có lẽ là do gần với kinh thành nên trạm dịch này rất lớn, trang trí cũng khá xa hoa. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm trời vừa tờ mờ sáng đã bắt đầu khởi hành tiếp, khiến Quý Hựu Đồng không ngờ tới là, cái gọi là trời vừa sáng của bọn họ lại là bốn năm giờ, hại cô ngồi trên xe ngựa rồi mà vẫn còn ngáp. Linh nhi ở bên ngoài thì nói chuyện vui vẻ, tiếc là Lý Thiệu chỉ “Ừ” mấy tiếng cho có lệ.
Đến cửa lớn của phủ Tĩnh Vân, Lý Dận nói: “Thật ra ta cũng không phải là họ Trương, mà lại họ Lý, là Tam Vương gia đương triều. Nhớ kỹ, ta là Lý Dận.”
“Ồ…” Quý Hựu Đồng gật đầu hùa theo, lại còn giả vờ khiếp sợ, “Vương gia?”
Lý Dận nhíu nhíu mày, không để ý đến cô.
Sau khi vào phủ, Lý Dận dặn dò hai nha hoàn tắm rửa thay y phục cho cô, Linh nhi vốn quen với sinh hoạt ở trên núi, từ chối: “Tắm thôi mà, không cần người hầu hạ đâu, tiểu thư nhà ta có thể tự tắm được.”
Sau khi tắm rửa, ăn chút cơm tối với Linh nhi, đoán chừng thời gian bây giờ chỉ khoản bảy giờ hơn, cái người đã quen việc làm cú mèo như cô hoàn toàn không ngủ được, đuổi khéo Linh nhi định đi chung quanh một chút.
Dựa vào ký ức của ký chủ, đầu tiên Quý Hựu Đồng đi tới biệt viện ở phía Nam, nơi đó từng là nơi ký chủ ở. Đi lại đi thêm vài vòng chung quanh đó, cảm thấy có hơi mệt mỏi rồi lại quen đường trở về phòng ngủ.
Lý Thiệu thấy Quý Hựu Đồng trở về phòng rồi mới rời khỏi đi tới một căn phòng khác, gõ nhẹ ba lần lên cửa, đẩy mạnh đi vào nói: “Vương gia, Quý tiểu thư có đi tới Nam Uyển trước, rồi lại tới thiên viện ở phía Tây, sau đó thì đến cái hồ ở vườn ngồi đợi, rồi về phòng nghỉ ngơi.”
Lý Dận không ngẩng đầu, nói câu, “Biết rồi.” Rồi lại tiếp tục đọc sách. Chờ Lý Thiệu đi rồi, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, cau mày, tự nhủ, “Rõ ràng là lần đầu tới phủ Tĩnh Vân, sao lại quen thuộc với quý phủ như thế?”
Lý Dận bận rộn với công việc, gần như là chẳng thể thấy được bóng dáng của hắn. Quý Hựu Đồng và Linh nhi nếu đã đến phủ thì chính là khách, trên dưới trong phủ Tĩnh Vân đều đối xử với các cô khá lịch sự, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là khách sáo.
Thuở nhỏ Linh nhi cũng giống như Quý Hựu Đồng, sống ở Bình Phong sơn trang, không có người quản thúc, mới đến phủ Tĩnh Vân mấy ngày, Linh nhi đã gây chuyện. Nguyên nhân rất đơn giản, va phải nha hoàn Lai Phượng của Trần Nguyên Điệp trong nhà bếp, Linh nhi bưng bữa trưa của Quý Hựu Đồng ra, Lai Phượng lại cố ý ngáng chân nàng, làm đổ hết cả thức ăn. Phòng bếp thấy người đó là Lai Phượng thì cũng không tiện nhiều lời, chỉ nói là làm một phần cơm mới cho Linh nhi, Linh nhi thì nào có chịu, lập tức tát Lai Phượng một cái.
Đánh chó phải nhìn mặt chủ, người trong phòng bếp thì một mực chắc chắn Lai Phượng chỉ sơ ý va phải, không hề cố ý đụng nàng.
“Nói bậy, ả đưa chân ra ngáng chân ta chưa nói, còn vênh váo đắc ý, cả một câu xin lỗi cũng không có.” Linh nhi hùng hổ chỉ vào Lai Phượng, “Ta đánh ả là vì ả không biết phép tắc.”
Lai Phượng đứng phía sau Trần Nguyên Điệp, cũng không cam lòng chịu yếu thế, “Không biết phép tắc là ngươi thì có!”
Quý Hựu Đồng và Trần Nguyên Điệp đều không lên tiếng, cho dù ai thắng ai thua trong trận chiến này thì kết quả cũng không tốt đẹp gì.
Tư tưởng của Trần Nguyên Điệp cũng giống như từ trong núi ra ngoài vậy, quả nhiên tiểu thư thì bình tĩnh hơn nha hoàn nhiều, Vương gia chưa từng mang người nào về phủ cả, chớ nói chi tới nữ nhân. Quý Hựu Đồng vừa đến phủ Tĩnh Vân được một ngày, nàng ta đã sai Lai Phượng qua xem, Lai Phượng nói vẻ ngoài rất xinh đẹp trẻ trung, không giống như những phụ nữ nhà nông ở nơi thâm sơn cùng cốc. Tuy biết Vương gia đối đãi với nàng khác với người khác, nhưng nàng ta biết thứ Lý Dận muốn là gì, khó tránh khỏi bị xem là thúc thúc của nàng…
Trần Nguyên Điệp đứng trong góc, góc độ quan sát tốt, mắt thấy Lý Thiệu chạy tới đây, phía sau còn có Vương gia, vội vàng lớn tiếng nói, “Lai Phượng, người ta là khách, mau xin lỗi Quý tiểu thư đi.”
Lai Phượng không cam lòng, nhưng lại nhìn mắt mắt sắc bén của Trần Vân Điệp, vẫn cắn răng nói: “Là nô tỳ không đúng, mong Quý tiểu thư tha thứ, Lai Phượng sẽ dặn dò phòng bếp làm một phần cơm trưa khác mang đến phòng Quý tiểu thư.”
Bên ngoài Quý Hựu Đồng vẫn không tỏ vẻ gì, trong lòng thầm nghĩ đúng là Trần Nguyên Điệp đã tự xem mình là một nửa chủ nhân ở đây rồi, nhưng đúng là vậy, không bao lâu sau Lý Dận sẽ đề nghị cưới nàng ta làm vợ. Cô lại nói với Linh nhi, “Nếu người ta đã xin lỗi, ngươi cũng đừng nóng giận nữa, ngày sau nếu gặp chuyện oan ức thì cứ nói với ta là được, tuyệt đối không được động tay.”
Không ngờ cô còn có thể đáp trả lại một bước, sắc mặt Trần Nguyên Điệp trắng bệch, cắn cắn môi nhanh chóng khôi phục lại nụ cười, nhỏ giọng nói, “Quý tiểu thư đừng nói thế, ngươi tới làm khách sao bọn ta có thể bắt nạt được? Thật ra ta ở phủ Tĩnh Vân này đã lâu nhưng vẫn chưa có lấy người bạn nào, bây giờ ngươi tới đúng lúc có thể kết bạn với ta, ngày sau chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.”
Xa xa Lý Dận đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, cũng không hỏi nguyên do, lại nói: “Ngày kia lại lễ mừng thọ của phụ hoàng, Điệp nhi muội phải đi đó, mặc dù phụ mẫu muội đều đã mất nhưng phụ hoàng vẫn còn nhớ đến muội.”
Nói đến cha mẹ, Trần Nguyên Điệp lại thương tâm đến nỗi suýt chút nữa rơi lệ, gật đầu đồng ý, “Điệp nhi nhất định sẽ đi.”
Quý Hựu Đồng nhìn Lý Dận, đúng lúc hắn cũng xoay người lại, biểu hiện trên mặt tuy lạnh nhạt, nhưng vẫn mang theo chút gì đó tình cảm dịu dàng. Cô biết là Lý Dận đang nguỵ trang, đôi mắt dời khỏi khuôn mặt của hắn, nói: “Ta chưa bao giờ vào cung, cũng muốn đi xem.”
Trong ánh mắt Trần Nguyên Điệp mang theo sự khinh thường, nhưng lại lập tức ẩn giấu đi không còn lại gì, “Đây là lễ mừng thọ của Hoàng thượng, mang người ngoài theo được sao?”
Lý Dận liếc mắt nhìn cô một cái, trầm tư một hồi lại nói: “Không sao, Quý cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, lẽ ra nên để phụ hoàng gặp gỡ.”
Vậy là chuyện Lai Phượng có ngáng chân Linh nhi hay không đã bất tri bất giác chuyển thành chuyện Quý Hựu Đồng có tiến cung hay không. Vì đã được Lý Dận đồng ý, Trần Nguyên Điệp cũng không tiện nói gì thêm, chỉ nghe nói là rầu rĩ ở trong phòng tận hai ngày.