Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Quyển 2 - Chương 10




Edit + beta: Thanh Uyên.

Đi tới trường quay, thời gian vừa đúng tám giờ năm mươi, Quý Hựu Đồng vội vàng tìm đạo diễn, “Đạo diễn Trương, người nào sẽ trang điểm cho tôi thế?”

Đạo diễn Trương thấy cô lập tức vỗ đùi, “Ôi, bà cô của tôi ơi, cô cuối cùng cũng tới rồi, nam chính chờ cô cả buổi rồi đấy! Tiểu Lệ, nhanh giúp nữ chính trang điểm thay đồ đi.”

Nam chính? Chắc là Giang Lạc Trạch rồi, Quý Hựu Đồng nhìn quanh, nhưng không tìm được bóng dáng của anh, cô bị Khương Thanh kéo đi, “Đồng Đồng, đi trang điểm đi, cảnh đầu tiên là của Giang Lạc Trạch, em không cần phải vội.”

Chị ấy đổi giọng gọi Đồng Đồng rồi! Quý Hựu Đồng rất vui vẻ, theo cô đi hoá trang.

Trang điểm rồi thay quần áo xong, Tiểu Lệ đội lên đầu cô một chiếc mão, đè nặng tới nỗi khiến cổ của cô như muốn ngắn đi cả đoạn, cái này đúng là quá nặng rồi.

“Ấy, đừng lộn xộn đừng lộn xộn, sẽ lệch mất.” Tiểu Lệ bắt lấy tay cô, cẩn thận giúp cô giữ yên. Đây là lần đầu tiên mọi người ở cùng với cô, cũng không rõ gia thế nhà cô cho lắm, chỉ biết chị Thanh là người đại diện của cô, cô rất đẹp, lại còn trẻ tuổi, có thể là do chị Thanh xem trọng những thứ này ở cô, mọi người ngờ vực vô căn cứ một hồi cũng không còn quan tâm nhiều nữa.

“Qua!”

Đạo diễn Trương cực kỳ hài lòng, lớn tiếng kêi: “Nữ chính Đồng Đồng đâu, nhanh một chút.”

“Được rồi được rồi.” Cô nhắm mắt nhớ lại lời thoại một lần nữa, ký chủ có yêu cầu rất cao đối với bản thân mình, nên lời thoại đã sớm đọc làu làu rồi, nhưng đạo diễn của bộ phim này lại có tính tình rất nóng nảy, thường xuyên cải nhau với ký chủ.”

« Hồng nhan » là một bộ phim cổ trang, Khanh Đồng Đồng là một vị công chúa lương thiện lại hồn nhiên, không rành thế sự. Nàng không biết quốc gia của mình sẽ phải diệt vong, các nô tì vẫn vây quanh nàng hầu hạ nàng rất tốt, nguy hiểm gần kề, nhưng nàng vẫn như cũ không buồn không lo. Sở Hoà là tướng quân của nước địch, sau khi đánh vào nước Khanh, nhìn thấy đôi mắt thanh thuần lại bối rối của Khanh Đồng Đồng, không đành lòng giết nàng nên đã đưa nàng về nước. Giữa hai người đã nảy sinh tình cảm, nhưng khi quốc vương nước Sở thấy được sắc đẹp của Khanh Đồng Đồng, đã bắt nàng đưa vào hậu cung của mình.

Không biết cái phải là nhờ vào thiên phú của chính ký chủ hay không, Quý Hựu Đồng nhập vai rất nhanh, chỉ cần một lần là qua.

Đạo diễn Trương hài lòng, “Đồng Đồng, cô đúng thật là Đồng Đồng của tôi rồi.”

Nhận được sự khen ngợi khiến Quý Hựu Đồng cũng mỉm cười, cảnh đầu của Khanh Đồng Đồng cũng chỉ có trang điểm với đùa giỡn, người cổ đại toàn là quỳ với quỳ, quỳ gần nửa tiếng khiến cả cái chân của cô tê rần rồi. Cô đứng dậy, lại không cẩn thận đạp phải làn váy khiến cơ thể mất thăng bằng, chiếc mão trên đầu rơi xuống hơn phân nửa kéo theo cả đầu tóc của cô, ” Đau đau đau đau…” Cô ôm lấy chiếc mão trên đầu, đau tới phát khóc.

Một đôi tay êm ái đến giúp cô đỡ lấy tóc, cầm lấy chiếc mão trên đầu, trên đầu cô chợt nhẹ đi, cuối cùng cái cổ cũng được giải thoát. Quý Hựu Đồng xoa xoa cổ, quay đầu nói cảm ơn, “Cảm ơn ạ.”

Cô biết Giang Lạc Trạch được miêu tả thế nào, nhưng không ngờ là mặt của anh có thể tinh xảo đến thế. Nụ cười ôn tồn lễ độ có thể trực tiếp hấp dẫn người khác. Mặc dù lúc này anh đã thay trang phục, nhưng vẫn chưa tẩy trang, đôi mày kiếm bị nhân viên trang điểm, trang điểm thành ác độc, hoàn toàn không hợp với nụ cười dịu dàng, nhưng vẫn khiến người ta mở mang tầm mắt. Chỉ là…

Quý Hựu Đồng ngơ ngác nhìn anh, nhìn nốt ruồi son nhỏ đến khó có cách nào thấy được bên khoé mắt phải, nó giống Túc Ngôn như đúc.

Mặc dù đã qua rất lâu, nhưng khuôn mặt của Túc Ngôn vẫn hiện rõ ra trong đầu của cô, cô quên mất rất nhiều người, nhưng chỉ có anh là không thể quên được, Túc Ngôn rất dịu dàng, nhưng lại rất ít khi tươi cười, con ngươi màu đen luôn đạm mạc nhìn cô. Anh và Giang Lạc Trạch không giống nhau, trong trí nhớ, anh chẳng bao giờ cười với cô cả.

Quý Hựu Đồng nhìn anh đến mất hồn, cái nốt ruồi son ấy cho dù là hình dáng hay vị trí, đều không có gì khác cả.

“Khanh Đồng Đồng, mau lau nước miếng của mình đi, buổi chiều là tới cảnh diễn của chúng ta đấy.” Một giọng nói chen vào, không lạnh không nhạt.

Lấy lại tinh thần, Quý Hựu Đồng có chút bối rối, xoay người đưa chiếc mão trên đầu cho tiểu Lệ. Người vừa nói chuyện là Phương Tử Khởi, vẻ mặt của cậu ta rất thoải mái, cậu ta nổi danh là người ăn nói ác độc, nói ra câu nào là làm người khác tức chết câu ấy. Ký chủ từng sỉ nhục cậu ta là không biết lễ phép, không có giáo dục. Nhưng thật ra, Phương Tử Khởi chính là con trai một của một nhà dòng dõi Nho học.

“Cậu là vai thanh mai trúc mã của tôi?” Lúc Quý Hựu Đồng tìm bóng dáng của Giang Lạc Trạch, lại không tìm được anh.

“Ừ,” Phương Tử Khởi buông ba lô xuống, xoay người nhìn cô thật tỉ mì, “Hôm nay cô uống lộn thuốc?”

“Hả?” Hôm nay là lần đầu tiên bọn học gặp mặt, cô cũng không hề tìm được ký ức nào khác trong người ký chủ, nên không hiểu vì sao cậu ta lại nói như vậy.

“Không có gì.” Phương Tử Khởi lắc đầu xoay người bỏ đi, chẳng qua là ngày hôm qua cậu ta đã nhìn thấy cái màn Quý Hựu Đồng dạy dỗ Khương Thanh mà thôi, lúc đó cậu ta đã thầm đưa cô vào danh sách đen rồi, điều tra sơ bộ, không ngờ lại là con gái một của tập đoàn nhà họ Quý, khó trách tính tình lại chẳng khác gì ông trời như thế.

Quý Hựu Đồng sờ mũi một cái, hình như là Phương Tử Khởi không thích cô thì phải, cô còn chưa mắng cậu ta kia mà?

“Em đừng để ý cậu ta,” Khương Thanh vỗ vỗ bả vai cô, “Tính tình của cậu ta là thế đó.”

“Chị Thanh, chị nói người nào thế?” Phương Tử Khởi dù đã đi xa nhưng vẫn nghe được, lỗ tai thật thính mà.

Trong phim này, Phương Tử Khởi cũng không hẳn là người mới, lúc trước cậu ta đã từng tham gia vài ba bộ phim điện ảnh lớn cùng với một bộ phim truyền hình rồi, còn chụp vài tấm quảng cáo nữa, cũng có thể coi là có danh tiếng, vốn đạo diễn tính chọn cậu ta diễn nam chính, nhưng cậu ta vẫn còn phải quay một bộ phim khác, đạo diễn phim ấy là người rất có tên tuổi, mà người đại diễn cũng đã giúp cậu ta lấy được vai nam chính rồi. Đạo diễn Trương chỉ mới là một đạo diễn mới, quay xong « Sát thủ » thì không tiếc lời khen ngợi Giang Lạc Trạch, nhận định anh chính là một con ngựa đen [1], sau khi Phương Tử Khởi từ chối, ông lập tức tìm đến Giang Lạc Trạch mời anh làm nam chính.

[1] Một con ngựa đen ở đây ý chỉ người có thực lực cạnh tranh rất mạnh, không thể lường trước được.

Quý Hựu Đồng hỏi: “Chị Thanh, chị quen biết cậu ta hả?”

Trong đầu Khương Thanh lại nổi lên những đoạn ký ức khiến người khác hối tiếc, than thở nói, “Biết chứ, hai năm trước lúc cậu ta còn chưa có danh tiếng gì đã từng muốn ký hợp đồng với chị, mà cậu ta cũng là người duy nhất chị đã nhìn lầm.”

Ăn cơm trưa cùng mọi người xong, cô vẫn không thấy Giang Lạc Trạch đâu. Tiểu Lệ vội vàng giúp cô trang điểm lại, cảnh diễn buổi chiều là cảnh diễn cùng với thanh mai trúc mã Tử Nghiêu rất dài, phải quay tới tận ba lần.

Tuy nói, thường ngày Phương Tử Khởi chẳng phải người đứng đắn cho lắm nhưng diễn vai một thiếu niên ngây ngô cũng rất tốt, cái đạo diễn Trương theo đuổi là tính chân thật, nên buổi trưa ông đã đem Quý Hựu Đồng đi chơi một chút, năng lực hướng dẫn rất tốt. Tuy nói thời gian diễn rất dài, nhưng cũng không có mệt mỏi cho lắm.

Sau khi kết thúc, đạo diễn Trương lại nhắc nhở mọi người nhớ ngày mốt đi đến nơi khác quay phim, địa điểm hơi xa một chú, mọi người nhớ chú ý thời gian chuẩn bị, đừng để đến lúc ấy lại không đi được.

“Khanh Đồng Đồng,” Phương Tử Khởi thay quần áo xong, đeo túi xách lên lưng, nhướng mày nhìn cô cười, “Có muốn tôi đưa cô về nhà không?”

Vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến tâm nguyện của ký chủ, cô gật đầu nói: “Được rồi, chị Thanh, hôm nay chị cứ tan làm sớm đi!”

Đứng ở cửa chờ Phương Tử Khởi, xe của cậu ta đi ra từ ga ra, chậm rãi đi qua chỗ của cô, lại không hề có ý định dừng lại. Cậu ta hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt đang mang kính mát, miệng còn đang nhai kẹo cao su, cười với cô, “Thật ngại quá, người đại diện của tôi vừa gọi tôi về công ty một chuyến, hôm nay không có thời gian rồi.”

Nhìn xe của cậu ta nghênh ngang rời đi, Quý Hựu Đồng tức đến đấm đá loạn xạ, cái người khó ở chung như thế, sao cô có thể hoàn thành nhiệm vụ đây? Huống chi là cô không cảm thấy ký chủ có lỗi gì với cậu ta cả, cái người như Phương Tử Khởi thật đúng là không có lễ phép!

Khương Thanh đã về rồi, xem ra cô phải tự đón xe về nhà thôi.

Chợt một chiếc xe màu đen dừng lại, cửa được mở ra, là Giang Lạc Trạch, anh nói: “Tôi với em tiện đường, có muốn đi cùng không?”

Cơ hội khó có được như thế, sao có thể buông tha được chứ? Quý Hựu Đồng gật đầu đi vào trong xe, bộ phim « Sát thủ » của Giang Lạc Trạch vẫn chưa được công chiếu, bọn họ đều là người mới nên đương nhiên cũng chẳng có phóng viên nào đến chụp lén bọn họ cả.

“Cả buổi chiều em không thấy anh đâu cả.”

Giang Lạc Trạch vặn mở một chai nước, lại đưa cho cô, “Trời nóng, tôi thấy từ lúc em ra đây vẫn chưa uống miếng nước nào, có khát không?”

Quý Hựu Đồng liếm liếm môi, thật sự là rất khát, cô nhận lấy uống vài hớp, lại nghe anh nói, “Tôi vẫn luôn ở đó, có điều là em không phát hiện ra tôi mà thôi.”

Trên đường đi hai người cũng không nói gì nhiều, mỗi lần quay đầu định nói chuyện, mắt của cô sẽ không tự chủ được mà nhìn nốt ruồi son trên khoé mắt của anh, làm thế nào cũng không dời mắt nổi, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Túc Ngôn, khiến lòng cũng chợt cảm thấy đau khổ. Cô nghĩ, không nói chuyện cũng tốt, chỉ sợ lúc nói lại nói ra tên của Túc Ngôn.

“Em có bạn có nốt ruồi son giống tôi sao?”

Giọng nói của anh vô cùng dịu dàng, nghe rất thoải mái, Quý Hựu Đồng gật đầu.

“Người có nốt ruồi son thật rất hiếm thấy, có cơ hội có thể để tôi xem mặt thử chứ?”

Làm sao có thể thấy được đây?

Thấy sắc mặt của cô hơi khó xử, Giang Lạc Trạch cười nói: “Không cần miễn cưỡng đâu.”

“Em không phải có ý này,” Quý Hựu Đồng ngẩng đầu, “Bởi vì… anh ấy không có ở thế giới này.” Lời giải thích này có lẽ vẫn là tốt nhất.

“Xin lỗi.”

“Không sao.” Xem ra cái anh hiểu không giống với cô rồi.

Lúc xuống xe, Giang Lạc Trạch bỗng nhiên kéo cô lại, cười chỉ chỉ cánh tay của cô. Quý Hựu Đồng vừa giơ tay lên nhìn đã hoảng sợ kêu thành tiếng, “Sao em lại quên tháo nó ra thế này?” Trên hai tay, mỗi bên đều có một chiếc vòng bạc là đạo cụ để diễn.

“Không sao,” Giang Lạc Trạch khẽ cười một tiếng, “Khanh Đồng Đồng vốn luôn đeo phụ kiện mà, em cứ gọi điện thoại nói một tiếng cho tổ đạo cụ đi, để họ khỏi phải tìm nữa, ngày mai nhớ mang theo là được.”

“Cảm ơn anh.” Trong một ngày mà đã bị mất mặt trước mặt anh tận hai lần, Quý Hựu Đồng thở một hơi thật dài, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?

Trực tiếp nằm bẹp lên giường ở lầu hai, ngày hôm nay thật sự rất mệt. Cô nhắm mắt lại dự định ngủ một lát, được mấy phút sau, cô đột ngột bật dậy khỏi giường, không đúng, sao Giang Lạc Trạch lại biết địa chỉ nhà của cô?



Lúc xuất phát, Quý Hựu Đồng mặc đồ thể thao đơn giản, lại bị Phương Tử Khởi trực tiếp phun nước bọt, “Cô cho rằng mình đi chơi sao? Đầu đội thêm cái mũ màu đỏ nữa, cho cô thêm lá cờ màu đỏ vậy là thành hướng dẫn viên du lịch luôn.”

Quý Hựu Đồng phồng má quay mặt đi chỗ khác, bắt đầu lẩn trốn không cho cậu ta trêu cô nữa.

“Ôi ôi ôi,” Phương Tử Khởi đưa tay chọt cái má phồng lên của cô, “Quý đại tiểu thư còn có một cái mặt đáng yêu thế sao? Đúng là hiếm thấy mà.”

“Cậu có ý gì?” Quý Hựu Đồng bắt lấy tay cậu ta, “Nam nữ thụ thụ bất thân đấy. ”

“Nếu như tôi nhớ không lầm hình như tôi và Khanh Đồng Đồng có diễn một cảnh hôn đó.”

“Đó là diễn kịch!” Hai gò má Quý Hựu Đồng đỏ ửng, nếu như có thể cô cũng muốn mắng chết cậu ta!

“Tử Khởi, làm cái gì đấy? Đừng quên tôi và Khanh Đồng Đồng cũng có cảnh hôn đấy.” Lại một người nữa đi tới, lễ phép đưa tay, “Chào cậu, tôi là Cố Kiến.”

“Tôi là Quý Hựu Đồng.” Quý Hựu Đồng cũng đưa tay, hai người nhẹ nhàng bắt tay nhau.

Tính tình Cố Kiến rất ôn hoà, không dễ nổi giận với người khác, cũng chỉ có cậu ấy là không có cải nhau với ký chủ, bởi vì ngoại trừ diễn cùng bộ phim « Hồng Nhan » này, cậu ấy và ký chủ cũng chẳng tiếp xúc gì nhiều.

“Chào cậu chào cậu, tớ là tình địch của cậu.” Một đôi bàn tay trắng nõn đưa tới, tiếp đó một khuôn mặt cười đến cực kỳ rực rỡ chui vào từ giữa Cố Kiến và Phương Tử Khởi, “Đùa thôi, tớ là Chu Tuấn Dung.”

“Tớ là Quý Hựu Đồng.” Người trước mặt, cũng chính là người mà ký chủ từng mắng là diễn xuất quá kém. Thật ra cũng không hẳn là quá kém, chỉ là do yêu cầu của ký chủ đối với người khác quá cao mà thôi, Chu Tuấn Dung lại là người cực kỳ thích vui chơi. Mấy năm sau, Chu Tuấn Dung đổi nghề làm MC, ở trong giới MC cực kỳ vui vẻ. Chẳng qua là hiện tại, mọi người đều là một một diễn viên mới tinh mà thôi.

“Đến đông đủ rồi sao?! Xuất phát xuất phát, chưa xuất phát để chờ nóng chết sao?” Đạo diễn Trương vừa chống nạnh vừa chỉ huy mọi người, “Toàn bộ lên xe cho tôi!”

Phương Tử Khởi bất mãn kêu to, “Đạo diễn, chúng tôi đều đang đợi một mình ông đó!”

“Các anh chị phải biết yêu quý người có gia đình rồi chứ?”

Phương Tử Khởi nở nụ cười xấu xa, “Đạo diễn Trương, ngài có muốn tôi mua cho ngài một phần ăn lót dạ không?”

“Thôi đừng có khua môi múa mép nữa, hôm nay bà xã của tôi bị bệnh, sáng nay tôi vừa đưa bà xã đến bệnh viện.”

Hai chiếc xe một trước một sau mở ra, Giang Lạc Trạch ngồi một chiếc phía trước, lúc đầu Quý Hựu Đồng cũng muốn chen lên, nhưng lại bị Phương Tử Khởi kéo cổ áo đem trở về, nhét vào chiếc xe phía sau. Thế nên Phương Tuấn Dung với Cố Kiến cũng rất tự nhiên leo lên chiếc xe đằng trước, đi.

Bởi vì mọi người đều là người mới, cũng không có ký hợp đồng với công ty nào, ngoại trừ Quý Hựu Đồng với Phương Tử Khởi, những người khác đều không có người đại diện. Vì vậy, Khương Thanh và trợ lý của Phương Tử Khởi cũng theo Quý Hựu Đồng lên chiếc xe phía sau.

“Chị Thanh, làm sao mà chị tìm được cổ để đóng Khanh Đồng Đồng thế?” Phương Tử Khởi nhai kẹo cao su, chỉ vào Quý Hựu Đồng hỏi.

Nói đến cái này Quý Hựu Đồng lại thấy bất lực, ký chủ có thể ký hợp đồng với Khương Thanh đương nhiên là nhờ sử dụng thế lực của nhà mình rồi. Nhưng khi nhận vai nữ chính « Hồng Nhan » là dựa vào thực lực của chính cô, nhân vật quả thật là do Khương Thanh giới thiệu, nhưng khi thử vai là để đạo diễn Trương chọn.

“Cái thằng nhóc này, lo nhiều như vậy làm gì? Người mà chị Thanh ký hợp đồng đương nhiên là nhờ vào thực lực rồi.”

Khương Thanh lại giúp cô nói chuyện sao? Cô nhớ rõ là Khương Thanh là người rất có trách nhiệm với công việc nằm trong bổn phận của mình nhưng cũng lại là người rất có nguyên tắc, nói một thì không có hai.

“Chị Thanh sao lại gọi em là thằng nhóc chứ, em còn lớn hơn cổ mà! Chẳng lẽ chị lén lút gọi cổ là cục cưng?”

Cậu ta không nói thì sẽ chết sao? Quý Hựu Đồng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng vì người của thế giới này cũng như tình huống ép buộc cô phải kiềm nén, thầm than nhẹ một tiếng, trong lòng lại không khỏi nghĩ đến Hà Hi, không biết anh ấy sống có vui vẻ hay không? Người đã cùng mình sống nương tựa từ bé đến lớn lại đột nhiên không thấy nữa, anh ấy sẽ như thế nào?

Phương Tử Khởi còn muốn nói chuyện, quay đầu lại thấy trong đôi mắt của Quý Hựu Đồng tràn ngập đau thương, như là vừa mất đi một người vô cùng quan trọng, hoặc là một thứ gì đó được cô coi như sinh mệnh của mình. Ánh mắt của cô hiện nét đau buồn, giống như năm năm trước khi cậu mất đi người mẹ yêu dấu của mình vậy, từ trong mắt cô cậu như thấy được chính mình.

Không thể không nói, cái ánh mắt ấy của Quý Hựu Đồng, thật sự rất hấp dẫn người khác.

“Đúng rồi, chị Thanh,” Quý Hựu Đồng lấy lại tinh thần, “Có lẽ em sẽ ở thành phố C một khoảng thời gian dài, chị chỉ cần mua giúp em vài thứ đồ dùng rồi trở về là được.” Khương Thanh vẫn luôn đi theo cô, nhưng dưới tay cô ấy vẫn còn vài người nghệ sĩ nữa, nên cần giúp bọn họ xử lý rất nhiều việc. Đời trước ký chủ rất cứng rắn, bắt Khương Thanh phải luôn đi theo mình, khiến Khương Thanh bận rộn đến không thể ăn cơm, ngủ cũng chỉ được mấy tiếng, chỉ có thể sắp xếp trợ lý đi theo mấy người nghệ sĩ ấy, trợ lý nhỏ nên đương nhiên không thể xử lý tốt được mấy vấn đề với báo chí, chọc giận mấy người nghệ sĩ kia khiến họ muốn huỷ cả hợp đồng.

Khương Thanh lại không yên lòng, “Không bằng để chị sắp xếp cho em mấy người trợ lý, giúp em xử lý công việc, em là người mới nên chắc chắn có rất nhiều thứ không hiểu, khó tránh khỏi sẽ làm sai gì đó.”

Quý Hựu Đồng suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, muốn đồng ý, lại bị Phương Tử Khởi cướp lời nói trước, “Không sao đâu chị Thanh, em mang cổ đi là được.”

“Được rồi, Tử Khởi làm việc thì chị rất yên tâm,” Khương Thanh trả lời rất sảng khoái, có lẽ là vì hối hận khi không ký hợp đồng với cậu ta nên thái độ đối với cậu ta vẫn là rất khen ngợi, “Đồng Đồng, trong khoảng thời gian này em cứ theo Tử Khởi đi! Không hiểu gì thì cứ hỏi cậu ấy.”

“Còn không mau cảm ơn tôi đi?”

Quý Hựu Đồng khẽ cắn môi, rõ ràng là cô rất muốn từ chối mà? Bất đắc dĩ, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

“Cái gì? Tôi nghe không rõ lắm.”

Quý Hựu Đồng nhắm mắt rồi lại mở mắt, hơi nhướng người ghé vào lỗ tai cậu ta kêu lớn, “Cảm ơn! Cảm ơn!!”

“Cô muốn làm tôi điếc luôn đấy à?” Phương Tử Khởi che lỗ tai, hỏi trợ lý, “Tôi có bảo hiểm cho lỗ tai không?”

Trợ lý tháo bịt mắt xuống, “Toàn thân của cậu đều có bảo hiểm!”