Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ

Chương 26: 26: Tất Cả Chúng Sinh Đều Là Con Cờ





Sau khi về phủ, Thẩm Nhiêu sai Cao Châu theo dõi Tạ phủ ngay bên cạnh, một khi bên kia có động tĩnh, phát hiện Tạ Cẩn về phủ thì phải lập tức thông báo cho nàng.

Sau đó thì sai Cao Ngọc mua cho mình một bộ trang phục múa, phải tươi mát thanh nhã, tuyệt đối không chọn loại lộ liễu th.ô tục.

Nàng thay áo quan xuống, mặc một bộ quần áo nhẹ nhàng, ở trong phòng dậm chân hai cái, không khỏi oán thầm: Tạ Cẩn tại sao lại nhất định muốn xem nàng nhảy múa? Hơn nữa hắn nói muốn xem thì mình phải múa sao? Có hơi bị nghe lời quá rồi.

Thẩm Nhiêu chỉ học qua chút chút về múa, mấy năm nay không hoạt động nhiều, thân thể cũng cứng đờ.

Huống chi nàng còn chưa bao giờ nhảy múa trước mặt người khác, thật sự có thể làm được sao?
Khoảng sau bữa tối, Cao Châu mới truyền đến tin tức nói Tạ Cẩn về phủ rồi.

“Ngài ấy có gì khác thường không?”
Cao Châu lắc đầu: “Vẫn giống như bình thường.”
Với thân thủ của hắn, chắc là sẽ không bị thương, Thẩm Nhiêu lo lắng nói: “Ngươi đi gọi hắn, nhưng đừng đi cửa chính.”
“Vâng.”
Thẩm Nhiêu vốn định chờ hắn ở đây, sau ngẫm lại thì nói: “Bảo ngài ấy trực tiếp đến thủy tạ gặp ta.”
“Vâng.”
Chờ sau khi nàng ấy đi rồi, Thẩm Nhiêu mới lặng lẽ lấy ra trang phục múa mà Cao Ngọc mua cho mình, thanh nhã như sen, màu sắc cũng giống như bông hoa sen vậy.

Nàng có hơi căng thẳng.

Cao Châu tiến đến gần phòng ngủ của Tạ Cẩn thì bị hắn phát hiện, Tú Xuân đao ra khỏi vỏ, lập tức bổ về phía nàng ấy.

Nếu không phải võ công của nàng không tệ, một đao này đã có thể chém trúng nàng ấybkhiến nàng ấy tàn phế.

“Sao lại là ngươi?” Tạ Cẩn đang chuẩn bị thay quần áo, áo ngoài mở ra để lộ áo bên trong, mặc dù quần áo không chỉnh tề, nhưng cỗ sát khí trên người không hề giảm chút nào, còn làm cho người ta nhìn mà sợ.

Cao Châu vẫn chưa hết cảnh giác, khiếp sợ nội lực thâm hậu của hắn, có chút kính nể, nói: “Cô nương nhà ta hẹn ngài đến thủy tạ.”

“Được.” Tạ Cẩn lúc này mới thu đao, phất phất tay cho nàng ấy đi.

Hắn thay sang quần áo màu đen, trèo tường đến thủy tạ trong hoa viên của Thẩm phủ, xa xa đã nhìn thấy một cô nương mảnh mai đứng bên hồ.

Nàng khoác áo lụa mỏng màu hồng nhạt, làn váy màu xanh với vô số sợi bạc rủ xuống, tay ôm tỳ bà làm từ gỗ tử đàn chế tác tinh xảo, mặt trên khắc hình hoa mai.

Lần đầu tiên thấy nàng ăn mặc như thế, trong lòng Tạ Cẩn gợn sóng, bàn tay sau lưng chậm rãi nắm chặt.

Lúc Thẩm Nhiêu thấy hắn, đôi mắt đẹp lưu chuyển, hơi gật đầu với hắn, ý bảo mình sắp bắt đầu.

Chỉ thấy cô nương chậm rãi đàn tỳ bà, thanh thúy du dương, giống như một luồng gió thổi tới từ bên ngoài, mang theo chút hương vị kỳ lạ.

Thẩm Nhiêu hạ thắt lưng về phía sau, vẫn ôm tỳ bà nửa che mặt, nửa khuôn mặt bị khăn che màu hồng phấn che đi, lộ ra chiếc cằm tinh xảo trắng nõn.

Động tác như mây trôi nước chảy, lúc xoay tròn khăn che mặt trượt xuống, tựa như tinh linh hoa sen, gần bùn mà không nhiễm mùi bùn.

Cô nương cuối cùng ôm tỳ bà, nửa ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, sau đó lại nhìn về phía hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra: “Tạ đại nhân có hài lòng không?”
“Đốt lửa triệu chư hầu, chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân.

Trước kia ta cảm thấy thật là ngu ngốc không thể hiểu nổi, bây giờ lại cảm thấy…” Hắn tiến lên, tay ôm eo nàng, chậm rãi cúi đầu hôn nàng.

Sau đó nói: “Nếu là ta, có khi ta còn chơi lớn hơn nữa.”
Thẩm Nhiêu cúi đầu cười một tiếng: “Thật cảm thấy may mắn cho chúng sinh thiên hạ vì ngài không phải là hoàng đế.”
“Làm hoàng đế để làm gì, có một mình nàng là đủ rồi.” Hắn dắt nàng bước lên thủy tạ, lấy chăn lông cáo trên ghế đặt lên bàn đá, sau đó bế người trong ngực mình lên.

Thẩm Nhiêu nhìn ra ngoài xuyên qua bức màn màu lam nhạt của thuỷ tạ, trái tim đập loạn, đặt tỳ bà xuống xong, vội vàng nói: “Chỗ này không được.”
Tuy rằng nàng đã dặn dò hạ nhân đêm nay không ai được đến đây, nhưng ở chỗ này cũng hơi quá rồi.


“Ừ.” Hắn nói xong thì nhẹ nhàng cọ cổ nàng.

Thẩm Nhiêu cảm thấy mình thật sự là đầu óc bị lừa đá rồi nên mới ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý với hắn.

Ánh trăng buông xuống, chiếu lên người bọn họ qua lớp màn sa, chiếu ra hai hình bóng đan xen ôm lấy nhau.

Thẩm Nhiêu quấn áo khoác ngồi dựa vào hắn, ánh mắt như nước, nhìn về phía nam nhân vẻ mặt đáng ghét ngồi trên bàn đá, có chút bất mãn nhấc chân lên, đạp bắp chân hắn một cái.

“Sao vậy?” Trong lòng hắn nhộn nhạo, hai tay ôm lấy người phía trước, quay đầu nhìn nàng.

Thẩm Nhiêu cảm thấy quá hoang đường, nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai mới nói: “Chỉ một lần này thôi đấy.”
Hắn ghé qua, tựa vào nàng, nhíu mày: “Nàng thế này khiến ta cảm thấy ta thật là thiệt thòi.”
“Cái gì cơ?”
“Vậy ta không thể bù đắp trong một lần được rồi.” Hắn lại ấn nàng xuống lần nữa, không quan tâm nàng cự tuyệt như thế nào, to gan làm bậy.

Thẩm Nhiêu mệt đến mức một ngón tay cũng không nhấc lên được, được hắn bọc lại, ôm trở về tắm rửa, thay xong quần áo ngủ, rồi đặt lên trên giường.

“Ta không muốn nhìn thấy ngài nữa.” Nàng trùm chăn che khuất nửa khuôn mặt, trong mắt đầy oán giận: “Sau này đừng đến nhà ta nữa, biến xa một chút.”
Tạ Cẩn nhìn nàng thật sâu, tay thò xuống chăn.

Thẩm Nhiêu mở to hai mắt, kéo lê thân thể mệt mỏi quấn chăn trốn vào trong góc, không ngừng lắc đầu, nói: “Không được, không được.”
“Nói gì thế.” Tạ Cẩn nhìn nàng bị dọa như vậy, cười ngả nghiêng, cuối cùng nằm xuống, kéo chăn nói: “Không giày vò nàng nữa, qua đây nào.”
Mỗi một tấc da thịt của Thẩm Nhiêu đều đang tố cáo sự tàn nhẫn của hắn, làm bộ bóp cổ hắn qua lớp chăn: “Ta không tin ngài đâu, ngài là đồ khốn kiếp, cũng thật là xấu xa.”
“Được lắm, có tinh thần rồi đúng không, dám mắng ta, xem ta có dạy dỗ nàng không.” Hắn xoay người trêu đùa với nàng.

Khi hắn đánh với người khác thì đều có máu chảy, đánh đối phương đến mặt mũi bầm dập, khóc cha gọi mẹ, đó đã là hắn nhân từ lắm rồi.


Chỉ đối với Thẩm Nhiêu thì hắn mới đùa nghịch như một đứa trẻ như vậy.

Hai người đánh loạn xạ, màn giường cũng không biết bị ai kéo xuống, rơi lên mặt Thẩm Nhiêu, lúc nàng giãy dụa, không cẩn thận vung tay vào mặt Tạ Cẩn một cái, khiến hắn chảy máu mũi.

Nàng vuốt lại mái tóc dài lộn xộn, bò ra khỏi chăn màn, lấy tay chặn mũi hắn, vội vàng nói: “Ta xin lỗi ta xin lỗi.”
Tạ Cẩn cũng không tức giận, mà lại cười một tiếng: “Tay cũng khoẻ quá nhỉ?”
Thẩm Nhiêu tìm khăn sạch thấm nước, lau sạch sẽ cho hắn, oán giận nói: “Có mạnh mấy cũng đâu thể so sánh với ngài? Ta còn đang hoài nghi mình có phải là bị gãy xương hay không mà chỗ nào cũng đau.”
“Nhiêu Nhiêu nhà ta sao lại yếu đuối như vậy, hay là để cho ta cẩn thận khám qua, xem có bị thương ở đâu không?” Hắn lại đi rửa mặt, rồi quay lại lấy màn giường ra, ném xuống đất.

Thẩm Nhiêu rửa tay sạch sẽ, lắc đầu: “Thôi thôi, Tạ đại nhân yêu thương như thế hạ quan không nhận nổi.”
“Không náo loạn nữa, nghỉ ngơi thôi.” Tạ Cẩn ôm nàng nằm trên giường, đắp chăn ngủ chung.

“Hoàng thân quốc thích trong hoàng thành bị tập kích, sợ là… ngài sẽ khó mà thoát tội.” Thân thể Thẩm Nhiêu mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, vẫn luôn lo lắng trong lòng.

Cẩm Y Vệ là cận vệ của bệ hạ, mặc dù không cần phải phụ trách bảo vệ người khác, nhưng đối với tập kích quy mô lớn như vậy mà lại không có được tin tức, càng không có tăng cường phòng bị gì, trong khi tai mắt của Cẩm Y Vệ trải rộng khắp nơi.

Đám ngôn quan ngự sử khi buộc tội thị vệ canh giữ kinh đô, thể nào cũng sẽ lôi bọn họ buộc tội cùng.

Tạ Cẩn ngược lại không lo lắng, xoa xoa đầu nàng: “Yên tâm, nàng cứ nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Nhiêu không buồn ngủ, xoay người nằm sấp bên cạnh hắn, nói: “Ngài có biết bệ hạ chỉ hôn cho con gái của Lại bộ thượng thư làm vương phi của Thụy vương hay không.”
“Ta biết.” Hắn trở về phủ thì có người báo lên.

Thẩm Nhiêu không có cảnh giác gì đối với hắn, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Bệ hạ muốn làm cái gì? Ban cho Thụy vương nữ nhi của Thủ phụ nội các – người được trưởng công chúa nâng đỡ, đây chẳng phải là để cho đối phương như hổ thêm cánh sao?”
Trên giường hai người nằm cạnh nhau trò chuyện, rất ấm áp.

Đáy lòng Tạ Cẩn mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng là bệ hạ, nàng cảm thấy vì sao nàng lại làm như vậy?”
“Nếu là ta…” Thẩm Nhiêu thấy hắn chống đầu nằm nghiêng nhìn mình, có suy nghĩ khác, không nhịn được vỗ vỗ vai hắn.

Trong lòng nàng có ý nghĩ, nhưng không nói, ngón tay chọc chọc hắn: “Bớt giả vờ, ngài nghĩ sao thì nói đi.”
Hắn nói ngắn gọn: “Quá đầy thì tràn.”
Thẩm Nhiêu cảm thấy như thế quá mạo hiểm, dồn hết rắn chuột bọn chúng vào một ổ, làm cho dã tâm bành trướng, bành trướng đến mức không thể ngăn chặn, bọn chúng sẽ bộc lộ ra sơ hở lớn hơn.


“Chơi đùa với lòng người.”
“Quyền thuật của đế vương.”
Nàng hỏi lại: “Nếu là ngài thì sao?”
“Ta không phải hoàng đế.”
Thẩm Nhiêu nói: “Cứ thoải mái nói xem, coi như chuyện nhà bình thường thôi.”
Tạ Cẩn nói những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu ôn nhu nhất: “Nếu là ta, bọn họ sẽ không sống được tới bây giờ.”
“Ngài đúng là bạo chúa.”
Hắn mỉm cười: “Vì vậy, ta chỉ có thể làm một lưỡi đao bén chứ không thể là một người cầm đao.”
Thẩm Nhiêu cười nhạo lắc đầu: “Chúng sinh đều là những quân cờ, đều có khả năng trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay những kẻ bề trên.”
Nói xong nàng xoay người nằm xuống, khoác tay hắn, nghiêng đầu tựa vào vai hắn: “Tạ Cẩn, hôm nay bệ hạ nói, ta có thành kiến với ngài.”
Tạ Cẩn thấy có chút thú vị: ”Nàng trả lời như thế nào?”
“Ta nói không có.”
Nàng nhắm mắt lại, tự mình nói: “Thật sự là không có, trước đây khi chưa quen biết ngài cũng không có thành kiến.”
Ngược lại còn bội phục hắn làm việc sát phạt quyết đoán, là một người tài giỏi.

“Không cần biết người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần ta biết là được rồi, ngài rất tốt, rất tốt rất tốt…” Hiện giờ tuyệt đối không có cảm giác chán ghét, thậm chí trong lòng nàng còn có chút ỷ lại vào hắn.

“Tốt ở điểm nào?”
Hắn đợi một hồi nhưng không nghe thấy câu trả lời, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng đã ngủ thiếp đi.

“Thật là…” Tạ Cẩn thở dài, thì thầm: “Cũng chỉ có nàng là cảm thấy ta rất tốt.”
Kinh đô xảy ra chuyện lớn, hơn phân nửa hầu tước ở trong thành đều bị tập kích, mặc dù không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng cũng cần nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Chuyện này bùng nổ trong triều đình, các quan đại thần đều dâng tấu kiến ​​nghị điều tra kỹ lưỡng sự việc, bằng không lòng người hoảng sợ, vương hầu khó có thể nguôi sự phẫn nộ, lòng dân cũng không cách nào yên ổn.

Đám Ngự sử lên triều buộc tội Vũ Lâm Vệ phụ trách tuần tra hoàng thành, sau đó lại cảm thấy phẫn nộ bất bình, trách sang cả Cẩm Y Vệ, thậm chí to gan lớn mật trực tiếp buộc tội người đứng đầu là Tạ Cẩn.

“Cẩm Y Vệ có mặt ở khắp nơi trong hoàng thành, phát sinh chuyện lớn như vậy, mà lại không ai phát hiện kịp thời, Bệ hạ, thần khẩn xin Bệ hạ đình chỉ chức vụ Tạ chỉ huy sứ, điều tra thật kỹ Cẩm Y Vệ từ trên xuống dưới.”
Muốn thanh tẩy Cẩm Y Vệ sao? Tạ Cẩn nhìn về phía vị Ngự Sử Vương Thiên liều lĩnh kia, khóe môi nhếch lên cười lạnh: ”Cẩm Y Vệ là cận vệ của thiên tử, là lưỡi đao sắc bén trong tay bệ hạ, chỉ nghe bệ hạ sai khiến, cũng chỉ phụ trách bảo vệ bệ hạ.

Thế nào, ngài cảm thấy những người khác cũng có thể so sánh với bệ hạ sao?”.