Sổ Tay Quận Chúa Diễn Sâu Trêu Chồng

Chương 37: Xử phạt




Không khí bữa tiệc rất tốt, khi mọi người rời phủ đã chạng vạng tối.

Mọi việc đang phát triển theo chiều hướng tốt, Triệu Gia Hòa xử sự càng ngày càng ổn trọng, không giống lúc trước hay gây rối vô cớ.

Triệu Duẫn Nịnh đã đến Tề quốc, sai người đưa tin thông báo tình hình bản thân. Trên dưới Tề quốc đều rất tôn trọng nàng, hôn kỳ quyết định sẽ tổ chức vào tháng ba.

Triệu Gia Hòa sau khi nhận tin mới an tâm.

Mấy ngày nay, chuyện Duệ Vương bị ám sát nháo đến ồn ào huyên náo, nửa đêm, một đám thích khách xâm nhập phủ Duệ Vương, Duệ Vương bị trọng thương, Duệ Vương phi suýt nữa sinh non.

Hiện giờ Duệ Vương hôn mê bất tỉnh, e rằng khó giữ tính mạng.

Trong lòng Tống Thanh Hàn và Triệu Gia Hòa biết rõ người đứng sau chuyện là ai, nhưng trước mắt chưa có cách diệt trừ bọn họ.

“Thế tử, có tin tức.” Chiết Phong bẩm báo với Tống Thanh Hàn.

Chiết Phong giao mật thư cho Tống Thanh Hàn.

Trong thư nói đã có tung tích của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đang bị cầm tù trong mật thất, phải có chìa khóa đặc chế mới có thể mở cửa cứu người.

“Kêu nàng ta tìm cách lấy được chìa khóa, không cần biết phải dùng thủ đoạn gì.” Thế cục đang nguy cấp, không thể chờ được nữa.

Hoàng đế giả đưa công chúa Hòa Khang đi hòa thân, âm thầm phái người ám sát Duệ Vương, ngay cả Triệu Gia Hòa cũng sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Lúc trước khi hắn xuất chinh, dám trắng trợn phái thích khách đến phủ thế tử ám sát, nếu không phải hắn kiên trì để Chiết Phong lưu lại bảo vệ Triệu Gia Hòa, cũng không biết sẽ để lại hậu quả gì.

Tuyết ngừng rơi, bầu trời thoáng đãng, tâm tình Triệu Gia Hòa khá tốt, khoác áo khoác màu trắng, đắp người tuyết ở trong sân.

“Nam Chỉ, mau, mau lấy lại đây cho ta.” Triệu Gia Hòa đắp được hai quả cầu tuyết, một cái to tròn làm thân, một cái nhỏ hơn làm đầu.

“Nhánh cây.”

Nam Chỉ đưa nhánh cây cho Triệu Gia Hòa.

Triệu Gia Hòa cắm nhánh cây lên người người tuyết, dùng hai viên đậu làm đôi mắt, cắm cà rốt lên làm mũi.

“Thật đáng yêu.”

Triệu Gia Hòa sai Nam Chỉ lấy áo choàng lông cáo, vòng qua cổ người tuyết.

Tống Thanh Hàn vừa đến đã thấy một màn này.

“Lại đây.” Tống Thanh Hàn nói với Triệu Gia Hòa.

Triệu Gia Hòa liếc hắn một cái, không tình nguyện đi đến chỗ hắn, “Làm gì?”

Tuyết đọng dưới chân rất dày, bước một bước đã in hằn dấu chân.

Thời tiết tuy rằng rất trong, nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, chóp mũi Triệu Gia Hòa bị lạnh đến hồng hồng, đôi tay vừa chơi tuyết cũng đã đỏ ửng.

“Không phải sợ lạnh sao? Sao không ngoan ngoãn đợi trong phòng?” Tống Thanh Hàn khép áo khoác của nàng lại.

“Trong phòng quá buồn chán, hôm nay tuyết ngừng, nên muốn ra chơi.”

“Lạnh.” Triệu Gia Hòa duỗi tay đến trước mặt hắn.

Tống Thanh Hàn nắm lấy tay nàng, dắt nàng về phòng, “Lạnh thì phải trở về phòng ngay, nếu lỡ gặp phong hàn thì nàng là người chịu thiệt.”

Hoàng cung

“Như Hân tỷ tỷ, thế nào?” Cung nữ hỏi Như Hân chuyện nàng đã nhờ trước đó.

Lúc này Như Hân cũng không có tâm tình nhớ đến chuyện của nàng ta.

Ngày hôm trước lúc nửa đêm, nàng phát hiện Như Ngọc lén lút ra khỏi cửa, cảm thấy nàng ấy có chuyện không thể cho ai biết gạt nàng, vì thế trộm đi theo, không ngờ Như Ngọc lại đi đến một mật thất, bên trong lại có một người bị nhốt —— đương kim Hoàng Thượng.

Trách sao Quý Phi nương nương là người tâm cao khí ngạo như vậy, lúc trước thị tẩm đều để nàng thay thế, gần đây không biết sao cả ngày dính lấy Hoàng Thượng, không nghĩ tới Hoàng Thượng hiện giờ lại là đồ giả mạo.

Lúc trước Tô Quý Phi hứa hẹn với nàng, tới thời cơ thích hợp sẽ tiến cử nàng với Hoàng Thượng, nạp nàng vào hậu cung, cho dù chỉ là một quý nhân nho nhỏ, thì nàng cũng có thể xoay người làm chủ tử, nhưng không nghĩ tới thì ra chỉ đang lừa nàng, nàng ta căn bản không để việc này ở trong lòng.

“Như Hân tỷ tỷ?” Cung nữ chờ câu trả lời.

“Việc này trước tiên ngươi cứ chờ một thời gian đã.” Như Hân rất là bực bội.

“Tỷ tỷ, gần đây muội nghe được một chuyện, không biết tỷ tỷ có biết hay không.” Cung nữ cố ý úp úp mở mở.

“Chuyện gì?”

“Ninh phi nương nương nói với nô tỳ, nàng ta hoài nghi Hoàng Thượng hiện giờ là người giả mạo, Hoàng Thượng cho tới nay đều không thể đụng vào hoa tươi, nếu không cả người sẽ nổi mẩn đỏ, thái y nói đây là biểu hiện của dị ứng phấn hoa, nhưng mà trước đó vài ngày, Ninh phi nương nương trong lúc vô ý thấy Hoàng Thượng chính tay cầm một gốc cây mai đưa cho Quý Phi nương nương.” Cung nữ cố ý để lộ tin tức trước mặt Như Hân.

“Tỷ tỷ, tỷ nói xem chuyện này có kỳ lạ hay không? Giả mạo Hoàng Thượng chính là tội lớn, phải bị tru cửu tộc.”

Như Hân thầm hoảng hốt, nàng cảm thấy Hoàng Thượng hiện giờ chính là Hàn Hạo thị vệ thiếp thân của Quý Phi, đã từ lâu khi còn ở Tề quốc hai người đã có mối quan hệ mập mờ rồi, mấy tháng trước Hàn Hạo đột nhiên mất tích, Quý Phi nương nương nói hắn xuất cung dưỡng bệnh, hiện giờ nghĩ đến, các nàng nhất định đã sớm có dự mưu.

“Tỷ tỷ, tỷ làm việc ở Vị Ương Cung, có phát hiện chỗ kỳ quặc nào hay không?” Cung nữ truy vấn.

“Không có, lan truyền tin đồn cũng là tội lớn, ngươi đi đi, chuyện mà ngươi muốn nhờ ta sẽ nghĩ cách.” Như Hân xoay người rời đi.

Hiện giờ nàng cùng Tô Quý Phi là châu chấu đậu chung một cành, cho dù Tô Quý Phi lừa nàng, thì nàng vẫn không thể phản bội nàng ta.

Mười ngày sau, phủ thế tử.

“Thế tử, có thể hành động.” Chiết Phong bẩm báo nói.

Thanh Bình mượn sức tỳ nữ của Tô Quý Phi.

“Đi truyền tin cho Duệ Vương còn có Trấn Viễn tướng quân, trưa ngày mai, dẫn binh bao vây hoàng cung.” Tống Thanh Hàn phân phó Chiết Phong nói.

Lâu như vậy, rốt cuộc có thể làm rõ mọi chuyện.

Hàn Hạo đang tình chàng ý thiếp với Tô Dao ở Vị Ương Cung, không khí ái muội.

“Không tốt rồi, không tốt rồi.” Thái giám rối rắm tiến vào thông truyền.

Tô Dao nhanh chóng chỉnh trang y phục, “Làm càn! Chuyện gì xảy ra mà ngươi dám làm càn tự ý xông vào cung điện.”

“Bẩm thế tử Trấn Bắc vương đã mang binh bao vây hoàng cung.”

Sắc mặt Hàn Hạo và Tô Dao đại biến.

“Đi triệu Lỗ Quốc Công tiến cung!”

“Không được rồi Hoàng Thượng, hiện giờ hoàng cung bị vây chật như nêm cối, dù là ruồi bọ cũng bay không lọt.”

“Ầm” một tiếng, cửa cung Vị Ương bị đá văng.

“Bắt lấy hai người bọn họ.” Tống Thanh Hàn ra lệnh.

“Làm càn, Tống Thanh Hàn ngươi dám dĩ hạ phạm thượng.”

Hàn Hạo và Tô Dao bị kiềm chế.

Chiết Phong tiến lên xé mặt nạ của hắn xuống “Dám giả mạo Hoàng Thượng, tội sống không thể tha.”

Tiểu thái giám cũng bị một màn trước mắt làm hoảng sợ, vốn tưởng rằng Hoàng Thượng coi trọng hắn, để hắn bên người hầu hạ, không nghĩ tới chỉ là tên giả mạo.

“Dù các ngươi có bắt bọn ta thì sao, vẫn không thể tìm ra Hoàng Thượng của các ngươi được đâu.” Hàn Hạo trừng mắt nhìn Tống Thanh Hàn nói.

Tống Thanh Hàn trên cao nhìn xuống, “Phải không?”

“Áp giải bọn họ đến Càn Thanh cung, để Hoàng Thượng xử lý.”

Hàn Hạo hô to, “Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra.”

Lúc bọn họ bị áp giải đến Càn Thanh cung, thấy hoàng đế Triệu quốc ngồi trên long ỷ, thần sắc tiều tụy.

Như Ngọc quỳ trên mặt đất, Như Hân lại đứng bên cạnh Hoàng Thượng.

“Ngươi…. tiện nhân, ngươi lại dám phản bội ta!” Tô Dao trừng mắt mắng Như Hân.

“Quý Phi nương nương, ngài bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.”

Lúc trước nàng còn tính toán tiếp tục để các nàng gạt, không ngờ đến các nàng lại đối xử với nàng ta như vậy.

Vì mượn sức Phiêu Kị tướng quân, Hàn Hạo muốn đưa nàng cho hắn làm thiếp, trong kinh ai không biết Phiêu Kị tướng quân tính tình tàn bạo, cơ thiếp trong phủ không ai sống lâu, vậy mà Tô Quý Phi không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Vì thế nàng cùng Thanh Bình, theo dõi Như Ngọc, đánh hôn mê nàng, cứu Hoàng Thượng Triệu quốc.

Hiện giờ nàng cứu giá có công, Hoàng Thượng phong nàng làm Hân tần, so với chức vị quý nhân mà Tô Dao hứa hẹn tốt hơn nhiều.

“Người đâu, đem hắn vào tử lao, lăng trì xử tử.” Hoàng Thượng chỉ vào Hàn Hạo nói.

“Ban cho tiện nhân dâm loạn hậu cung này một chén canh tuyệt tử, ném vào lãnh cung, ném cả tên nghiệt chủng kia vào.”

Hoàng Thượng đã trúng độc trong thời gian dài, không chống đỡ được lâu, nói xong liền hộc máu té xỉu.

Cách một ngày, hoàng thượng hạ chỉ huỷ bỏ ngôi vị Thái Tử của An Vương, phong Duệ Vương làm Thái Tử.

Hoàng Thượng suy yếu nằm trên giường, tất cả là do ông lòng tham không đáy, cái gì không phải của ông thì vĩnh viễn cũng không thuộc về ông, nhiều năm như vậy, ông sớm đã bị quyền thế làm mờ mắt.

Lúc hấp hối, dường như ông nhìn thấy bóng thiếu nữ duyên dáng yêu kiều kia, quay đầu mỉm cười, làm ông suốt đời khó quên, đó là tình cảm chân thành duy nhất trong đời ông có được.

Ông chậm rãi nhắm mắt, hy vọng kiếp sau có thể sớm chút gặp được nàng.

“Hoàng Thượng băng hà ——”

Cả nước bi thương, ba ngày sau đưa di thể tiên đế vào hoàng lăng.

Phủ thế tử.

“Chuyện không hay rồi thế tử, Hàn Hạo đã mất tích trong tử lao.”