Phủ thế tử.
“Cộc cộc” cửa phòng bị gõ vang, “Hai vị tỷ tỷ ngủ rồi sao?” Vân Y ở bên ngoài gọi vọng vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nam Chỉ mở cửa phòng.
“Ta vừa mới bắt gặp một người đang lén lút làm gì đó, có chút sợ hãi.” Thần sắc Vân Y ngưng trọng.
Nam Chỉ cùng Mộc Cẩn lập tức cảnh giác.
“Ta và ngươi đi xem đi.” Nam Chỉ mặc xong áo ngoài, chuẩn bị ra cửa.
Mộc Cẩn ngăn cản nàng, “Vẫn là ta đi thôi, ngươi đi thông báo thị vệ trong phủ, để bọn họ tăng mức đề phòng.”
Mộc Cẩn rời đi cùng Vân Y, Nam Chỉ đến trước tiền viện.
Giờ Hợi, trong nhà ánh nến lúc sáng lúc tối, Triệu Gia Hòa đang mơ màng ngủ. Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện bóng đen, ánh nến đột nhiên vụt tắt, bốn hắc y nhân phá cửa vào.
Triệu Gia Hòa rút trường kiếm đọ sức với chúng, đao quang kiếm ảnh, trong nhà chỉ có tiếng binh khí va chạm.
Mộc Cẩn cùng Vân Y đi đến Tây viện, “Mới nãy ta bắt gặp một người vừa đột nhập ở đây.” Vân Y nói.
Mộc Cẩn nắm chặt trường kiếm trong tay.
Hai người tránh ở chỗ tối, một hạ nhân lén lút đi ra.
Mộc Cẩn đột nhiên xuất hiện, đặt kiếm lên cổ hắn.
Hạ nhân “Bùm” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Tha mạng! Tha mạng cho ta! Ta không dám nữa.”
“Ngươi lén lút làm gì vậy?” Mộc Cẩn chất vấn.
“Có người nói cho ta, chỉ cần tối nay lấy trộm vài món trong phủ thế tử phủ giao cho hắn, sẽ cho ta một trăm lượng bạc. Ta cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cô nương xin tha mạng!” Hạ nhân quỳ trên mặt đất không ngừng xin tha.
Mộc Cẩn vừa nghe cảm thấy việc này thật kỳ quặc, lập tức đi đến viện Hành Vu.
Triệu Gia Hòa đánh nhau với bốn người nọ dần rơi vào thế hạ phong. Người sau lưng vì muốn giết nàng nàng thật là hao tổn tâm huyết, liên tiếp phái người ám sát nàng.
Triệu Gia Hòa đang đấu cùng một tên, một tên khác đột nhiên giơ kiếm đâm sau lưng Triệu Gia Hòa.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Chiết Phong đột nhiên xuất hiện, một kiếm đâm xuyên lồng ngực hắc y nhân.
Một lát sau Mộc Cẩn cũng đuổi đến, hắc y nhân dần bắt đầu hoảng loạn, hai hắc y nhân tiếp theo bị chém chết.
“Lưu lại một người sống.” Triệu Gia Hòa căn dặn.
Cuối cùng Chiết Phong và Mộc Cẩn bắt sống một tên hắc y nhân.
Chiết Phong kiềm hắc y nhân quỳ trên mặt đất, Triệu Gia Hòa dùng kiếm đẩy khăn che mặt của hắc y nhân ra.
“Là ngươi!”
Vương Phúc hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Gia Hòa.
Hắn vốn là hạ nhân phủ Trấn Bắc Vương, làm việc ổn trọng, từ phủ Trấn Bắc Vương vẫn luôn theo qua phủ thế tử, không ngờ lại là nhân thủ được xếp vào trong phủ.
“Muốn chém muốn giết thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.” Vương Phúc nói với Triệu Gia Hòa.
Triệu Gia Hòa khinh thường nhìn, “Ngươi cho rằng dễ dàng buông tha ngươi như vậy sao? Có đôi khi sống sót còn thống khổ hơn cả chết.”
“Giải hắn xuống, mỗi ngày thay phiên sử dụng mười tám loại khổ hình hầu hạ cho tốt.” Triệu Gia Hòa ra lệnh.
“Quận chúa không có việc gì chứ, thuộc hạ đến chậm, thuộc hạ xin quận chúa giáng tội.” Mộc Cẩn tự trách.
Lúc trước không có bảo vệ tốt quận chúa đã là thất trách, bây giờ lại trúng kế điệu hổ ly sơn, nếu không phải thế tử phái Chiết Phong âm thầm bảo hộ quận chúa, hậu quả không dám tưởng tượng.
“Ngươi đi tra trong phủ có bao nhiêu người khả nghi, đã đến lúc phải chỉnh đốn đám người này.”
Viện Hành Vu một mảnh hỗn độn, Triệu Gia Hòa phải đến viện Ninh Trúc nghỉ ngơi.
Vân Y bị nhốt trong địa lao, tối đen như mực không thấy mặt trời, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Nam Chỉ cùng Mộc Cẩn đi đến.
“Hai vị tỷ tỷ đây là có ý gì?” Vân Y vô tội nói.
“Rốt cuộc ai là người phái ngươi tới?” Mộc Cẩn vào thẳng chủ đề.
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta là người Vương phi nương nương phân cho quận chúa.” Vân Y nói.
“Ngươi không nói ta đương nhiên có biện pháp bắt ngươi mở miệng.” Mộc Cẩn từng bước ép sát.
“Ngươi hôm qua cố ý dẫn ta đến Tây viện, chính là muốn điều ta ra khỏi bên cạnh quận chúa, để thích khách thừa cơ vào phòng. Ngươi cùng một giuộc với bọn thích khách kia.”
Vân Y làm bộ nghe không hiểu.
“Nếu ngươi còn không chịu nói, vậy người nhà của ngươi có thể đến chịu tội cùng ngươi.” Mộc Cẩn nói.
Vân Y có chút hoảng loạn, nhưng cậy mạnh tỏ vẻ trấn định. Người nọ nói với nàng, chỉ cần tuân theo lời hắn nói, khi xong việc sẽ cho nàng ngân lượng, còn bảo đảm cả nhà nàng sẽ an toàn, nhưng nếu nàng dám phản bội, tính mạng người nhà sẽ khó giữ được.
“Nếu ngươi chấp mê bất ngộ như thế, ngày mai sẽ đưa đệ đệ ngươi đến đây, nếu ngươi còn chưa chịu khai ra, vậy lại đưa nương của ngươi đến chung vui.” Mộc Cẩn không cho nàng một chút đường lui.
Vân Y ngồi trên mặt đất lạnh băng, Nam Chỉ nhìn xuống từ trên cao, “Quận chúa cũng là người hoàng thất, mưu hại hoàng thất phải bị tru cửu tộc, ngươi có biết điều này không?”
Vân Y càng hoảng loạn……
Sau khi Nam Chỉ cùng Mộc Cẩn rời khỏi địa lao liền đến chỗ Triệu Gia Hòa báo cáo tình huống.
“Quận chúa, Vân Y đã nhận tội.”
“Nàng nói như thế nào?”
“Nàng nói là bị một kẻ thần bí sai sử, thân phận của kẻ thần bí nàng ta cũng không biết, chỉ biết trên tay hắn có một vết sẹo, hành tung bất định, mỗi lần đều là kẻ thần bí chủ động liên hệ nàng ta.”
Vân Y cùng mẫu thân còn có đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, có một lần đệ đệ mắc bệnh nặng, trong nhà không có tiền trị liệu, nàng gặp được một người, người nọ nói cho nàng, chỉ cần nghe theo an bài của hắn thì sẽ cho nàng rất nhiều tiền, Vân Y đành phải bắt lấy cọng rơm cứu mạng này.
Kẻ thần bí đầu tiên an bài nàng đến phủ Trấn Bắc Vương làm nha hoàn, sau đó lại kêu nàng nghĩ cách tiếp cận quận chúa Trường Ninh.
Nếu Vân Y không nghe theo an bài cúa hắn, tính mạng người nhà của nàng ta sẽ gặp nguy hiểm.
“Đưa nàng ra phủ, cho nàng một số bạc, để một nhà của nàng rời khỏi kinh thành.” Triệu Gia Hòa căn dặn.
“Tuân lệnh! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.” Mộc Cẩn lập tức hành động.
Triệu Gia Hòa đứng dậy, “Nam Chỉ, chúng ta đi xem Vương Phúc.”
“Quận chúa tốt hơn hết đừng đi nữa, trong lao rất dơ.” Nam Chỉ khuyên nhủ.
“Không sao cả, ta muốn nhìn xem, hắn có thể mạnh miệng tới khi nào.”
Khi Triệu Gia Hòa đến địa lao, Vương Phúc đã bị tra tấn không ra hình người.
Cả người đều là vết roi, da tróc thịt bong, mười ngón tay máu tươi chảy ròng.
“Hắn vẫn không chịu khai?” Triệu Gia Hòa hỏi.
“Thưa vâng, cho dù dùng hình như thế nào, hắn cũng không chịu mở miệng.”
Triệu Gia Hòa cảm thấy mùi máu tươi quá nặng không bao lâu liền đi ra ngoài.
“Nam Chỉ, đi tìm mấy người Long Dương chi phích*, đưa bọn họ đến địa lao.”
*người đồng tính thuộc thế giới thứ ba
“Quận chúa, chuyện này……” Nam Chỉ không rõ dụng ý của Triệu Gia Hòa.
“Chỉ muốn dọa hắn thôi.”
Vương Phúc tuy rằng là hạ nhân trong phủ, nhưng lớn lên mi thanh mục tú, giống một thư sinh yếu ớt.
Lúc Chiết Phong điều tra thân thế Vương Phúc lại điều tra ra một vài chuyện thú vị.
Vương Phúc tên thật là Vương Chi Diễn, trong nhà nghèo khổ, có sáu huynh đệ, trong nhà không có gì ăn, hắn là người tuấn tú nhất trong mấy huynh đệ, bị tú bà thanh lâu nhìn trúng, cho cha mẹ hắn mười lượng bạc, mua hắn đưa đi.
Tú bà rất coi trọng Vương Phúc, dù sao tiểu quan** mi thanh mục tú giống hắn rất khó tìm, sau khi Vương Phúc đến, việc làm ăn của Xuân Phong Lâu tốt lên không ít.
**trai bao
Vương Chi Diễn bị tra tấn mỗi ngày, đột nhiên, một người chuộc thân cho hắn, đưa hắn thoát khỏi Xuân Phong Lâu, đặt tên Vương Phúc. Sau khi thay hình đổi dạng đưa vào phủ Trấn Bắc Vương.
Vương Phúc xem người đó là phụ mẫu tái sinh, vẫn luôn làm việc cho hắn.
Triệu Gia Hòa ở bên ngoài chờ tin tức, chỉ chốc lát sau Chiết Phong ra tới, nói với nàng Vương Phúc đã khai.
Người đứng sau quả nhiên là Hàn Hạo, thị vệ Tô Quý Phi.
Thật không nghĩ tới, Hàn Hạo lại có mạng lưới rộng như vậy.
Ngày hôm sau người trông giữ Vương Phúc phát hiện hắn đã tự sát.
Hỏi thế gian, tình là gì, khiến lứa đôi không màng sống chết.
Có ai biết được Vương Phúc vậy mà đi thích người đã cứu hắn ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.