Sổ Tay Phẫu Thuật Thẩm Mỹ Của Hot Girl Mạng

Chương 9: Chương 9





Edit: Cigarred
Ôn Dư vẫn còn nhớ khi mình sáu bảy tuối, học violin cùng Ôn Cẩm Sanh ở nhà, mùa đông và hè đăng ký các khóa học lớn nhỏ, còn có trại hè, như vậy là bình thường nhưng chẳng qua cô không kiên trì được.
Nhưng Lý Sương Hi cùng mấy người khác cũng mặc kệ cô, cô thích thì học, nếu cảm thấy khó thì cũng đừng lãng phí tài nguyên, nói không học thì cũng sẽ không ai ngăn cản cô.

Mỗi ngày cô đều cảm thấy tay mỏi nhừ, hết lần này đến lần khác Ôn Cẩm Sanh lại giống như người máy vĩnh viễn không mệt mỏi, ngày này qua ngày khác, hoàn thành đủ loại bài tập.
"Hy vọng cô có thể chấp nhận sự tồn tại của Đường Song, cô biết mẹ cần phải có người chăm sóc nhưng cô lại không ở bên bà ấy."
Ôn Cẩm Sanh luôn biểu hiện đến không có chỗ nào chê, ví dụ như bây giờ, anh ta có thể ôn hòa mà kéo tay Ôn Dư, sau khi buổi tiệc kết thúc thì hòa bình khuyên nhủ cô.

Con ngươi của anh ta đen hơn so với người bình thường, vào lúc anh ta đang bình tĩnh nhìn càng giống người máy hơn.
"Chuyện hôm nay tôi không trách cô, cô xúc động tôi cũng có thể hiểu được.

Với lại, mấy năm nay cô hẳn là chịu không ít cực khổ...!dù sao trước kia cô cũng kiêu ngạo bướng bỉnh như vậy."
"Nếu cô cần giúp thì cứ nói, tôi sẽ trợ giúp cô."
Đương nhiên Ôn Dư sẽ không mở miệng cầu xin anh ta, không thể để người mình ghét thấy sự quẫn bách của mình.

Lúc này anh ta nói dễ nghe như vậy nhưng khi anh ta vô tình cũng khiến người ta rét lạnh.

Cô dám cam đoan, nếu mình được một tấc lại tiến một tấc cầm tiền của Ôn Cẩm Sanh, anh ta có thể nắm chặt nhược điểm của cô, đè đầu cưỡi cô cô, làm cho cô không thể thoải mái được.

Anh ta không thích Ôn Dư không có việc làm như vậy, cũng không thích cô không có tiến bộ.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ở trong mắt anh ta, cô em gái này chẳng khác nào đồ bỏ đi.
Bàn tay Ôn Dư ở dưới gầm bàn nắm chặt quần áo, trên mặt vẫn là vẻ chán ghét kia, "Không, tôi không cần anh, cũng không cần các người bồi thường gì cho tôi.

Tóm lại các người không cần quan tâm tôi làm gì là được rồi."
"Nơi này dù sao cũng là nhà của cô." Mắt Ôn Cẩm Sanh không chớp một cái mà nói.
Lời mật ngọt như vậy rót vào tai chẳng có tác dụng gì.
"Nếu có thời gian, cậu sẽ sắp xếp cho cô gặp mặt Hoắc thiếu gia xem như là lần cuối bồi thường cho cô.

Cô hẳn là không biết bọn họ, dù sao cô cũng không quan tâm đến chuyện này, trước đây ba cậu ta là chủ tịch tập đoàn W, kiêm hội trưởng thương hội thành phố Vân Hổ." Ôn Cẩm Sanh còn tự làm xây dựng tâm lý cho cô, "Gần đây hội trưởng Hoắc dự tính mượn doanh nghiệp dưới danh nghĩa để đưa ra thị trường, mượn cậu một khoản tiền, nợ nhân tình."
Ôn Dư không hiểu rõ những chuyện này, cả tuổi dậy thì của cô đều trải qua tâm lý cực kỳ tự kỷ, cũng không quen biết nhiều người như Ôn Cẩm Sanh.
Thấy cô thờ ơ, Ôn Cẩm Sanh cũng không sốt ruột, từ từ nói rõ tình hình: "Hoắc thiếu gia là cậu út trong nhà hội trưởng Hoắc, tôi từng gặp qua một lần, xem như là một thanh niên tài giỏi đi."
Nghe anh ta nói xem như, Ôn Dư liền hiểu, hỏi: "Vậy quan hệ nam nữ của anh ta có hỗn loạn không?"
Vừa hỏi như vậy, Ôn Cẩm Sanh cũng không nói dối: "Có một đứa con ngoài giá thú, tôi là thật sự suy nghĩ cho cô, ở tình hình hiện giờ, có thể đảm bảo cho cô nửa đời sau cơm áo vô lo vô nghĩ.


Tôi biết các cô gái trẻ như cô ghét những chuyện như vậy nhưng cái vòng này là như thế, không coi là hiếm có, dù sao cũng phải nói là vẫn có lợi."
Chuyện này quá bình thường, cho dù là hội trưởng Hoắc ở bên ngoài nuôi một thư ký cùng tuổi với con gái mình, hay một người đàn ông tốt toàn tâm toàn ý bảo vệ Lý Sương Hi như Ôn Hồng Ngạn, như vậy cũng không hiếm lạ gì.

Cái khác thì không nói, Ôn Dư ghét nhất là người cha có bối cảnh như của mình nhưng không thể không thừa nhận, ông ta đối xử với Lý Sương Hi quả thật rất được, nhiều năm như vậy cũng không gây ra tin tức phong lưu nào.
"Anh coi đây là một vụ mua bán à?" Ôn Dư nói thẳng: "Anh cảm thấy như vậy rất tốt?"
"Từ góc độ kinh tế mà nói thì đúng là như vậy."
Ôn Dư nói: "Tôi là em gái anh."
Không phải món hàng.
Ôn Cẩm Sanh đáp: "Đúng là bởi vì cô là em gái tôi, nếu là người khác, tôi căn bản sẽ không quan tâm đến sự sống chết của họ."
Nghe vậy Ôn Dư đứng lên, cầm ly thủy tinh lên, hất nước bên trong lên mặt anh ta.

Ôn Cẩm Sanh nho nhã lễ độ lập tức biến thành con gà rơi vào nồi canh, tóc ướt đẫm rủ xuống, âu phục cũng trở nên sẫm màu, anh ta chỉ ngồi yên lặng, không có luống cuống đưa tay lau đi.
Anh ta lặp lại một lần nữa: "Đây là lựa chọn cuối cùng của cô, cô đã trưởng thành rồi không thể ở mãi trong nhà, có một số việc nếu không giải quyết thì cuối cùng sẽ phát nổ."
Tất nhiên cái anh ta nói là toàn bộ của Ôn Dư đều không hợp với nhà này, hai năm cô rời đi trong mắt bọn họ căn bản chỉ là giận dỗi, chưa nói đến việc cô bỏ nhà đi, bọn họ tự cho rằng, Ôn Dư sớm muộn gì cũng chật vật mà trở về nhà, sau đó học được thói xấu, giống như những nhân vật trong cái vòng này.
"Anh nghĩ vậy sao?"
Ôn Cẩm Sanh: "Đúng vậy."

Lập tức chia tay trong không vui.

Ôn Cẩm Sanh hứng một thân đầy nước, đến cả điện thoại của cậu Ôn Dư cũng không nghe, một mình khẽ cắn môi, cầm chút tiền cuối cùng trong túi gọi xe về nhà.

Bệnh dạ dày của cô cũng tái phát, tối nay không ăn nổi cái gì.
...
Lúc xuống xe còn rất xui xẻo, dẫm lên một vũng nước đầy bùn, suýt nữa trẹo chân.

Đã hơn 8 giờ tối, Ôn Dư trên đường đi xóc nảy khó chịu, cuối cùng đã đến dưới tầng khu nhà trọ.
Nhưng cô vẫn đến cửa hàng tạp hóa mua ít mì và băng dính.

Gần đây nhà trọ của bị rò rỉ ống nước, thời tiết ẩm ướt, ban đêm đi ngủ luôn thấy lạnh thấu xương.
Phòng khám dưới lầu đang khóa cửa, cô gái trẻ ở quầy móc ra chìa khóa, chậm rãi khóa cửa.

Ôn Dư không thấy bác sĩ Từ, nghe người khác nói Từ Kiệt không sống ở đây, trong nhà anh ta có mấy căn phòng đều cho thuê lấy tiền.
Cô gái tiếp tân có khuôn mặt tròn, hồng hào, trông rất đáng yêu.

Ôn Dư ý thức được mình lúc này tóc tai rối bời, chân còn đi khập khiễng, trong lúc đèn đóm tối mịt thực sự trông rất giống quỷ.
Cô ấy không dám nói chuyện với Ôn Dư, chạy bước nhỏ rời đi.
Trở về nhà phòng, Ôn Dư uống nước xong, chịu đựng cơn đau đến nửa đêm mới ngủ.


Mơ mơ màng màng, cô mơ một giấc mộng, trong mơ cô gặp mặt Hoắc thiếu gia kia, còn có rất nhiều chuyện sau đó.
Quá mức chân thật, khiến Ôn Dư cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
Hoắc thiếu gia là một công tử ăn chơi trác tác, sau khi gặp Ôn Dư cũng không để ý đến cô, sự chán ghét bày trên mặt nhưng ngại quan hệ của cô với Lý Đông Ngọc, cũng gần một tấm lá chắn đặt ở nhà nên cũng đồng ý.

Kết hôn xong, ngay cả đầu ngón tay Ôn Dư cũng không chạm vào, cả ngày đua xe, đưa phụ nữ về làm bậy.
Như vậy cũng chưa phải chuyện tồi tệ nhất, sau đó Hoắc thiếu gia thấy chơi không đủ vui, chuyển sang chơi thuốc, nghiện ngập, còn có gan chơi thuốc lái xe đâm chết mấy học sinh, đến cả hội trưởng Hoắc cũng khó mà bảo vệ được, chuyện này không trấn áp được, Hoắc gia cũng coi như xong.
Mà Ôn Dư cũng đắc tội với người ta, Đường Song đến nhà, Ôn Dư phát hiện Hoắc thiếu gia có ý với Đương Song, nhất thời không chịu nổi, cứ gặp mặt là đối chọi gay gắt.
Nhưng cũng chỉ đấu võ mồm, đắc tội với mấy người có địa vị theo đuổi Đường Song.

Thừa dịp Hoắc gia sụp đổ giở trò, mỗi người đều như con cá sấu tham lam, phân chia mà ăn, lại tìm người bắt cô vào bệnh viện tâm thần, nhốt vào viện điều dưỡng không chính quy ở nước ngoài, lấy cái danh tốt là "tĩnh dưỡng cho tốt".
Bọn họ nhíu mày một cái, tự nhiên có vô số người thay bọn họ phân ưu, Ôn Dư làm bọn họ không vui, xảy ra chuyện gì như vậy cũng không có gì đáng trách, nể mặt Đường Song, bọn họ đã "thủ hạ lưu tình" rồi.
Ôn Dư trong bệnh viện tâm thần luôn nói mình không điên, ở lại đó sáu năm, tóc cũng bạc đi, người ở độ tuổi 20 lại già nua không chịu nổi, mà trong khoảng thời gian này, đám người Lý Sương Hi cũng chỉ đến thăm cô một hai lần.
Lý Sương Hi lau nước mắt, càng nhiều hơn là sợ hãi bộ dạng quái dị này của cô: "Con...!Con đừng trách chúng ta, chúng ta có thể làm gì chứ? Những người đó chúng ta đều không thể trêu vào, tháng sau Đường Song sẽ kết hôn, chúng ta cũng không thể phá hỏng hòa khí của hai nhà.

Có thể làm sao bây giờ...!hiện giờ con cũng sinh bệnh rồi."
Ôn Dư cách một lớp kính, lặp lại một lần nữa: "Con không điên...!Con không điên, mẹ...!cứu con."
Cô nhớ đến mỗi ngày đều phải tiêm, uống thuốc, thậm chí còn bị người ta phân phó "chăm sóc nhiều hơn", sợ hãi thậm chí áp cả thù hận, giống như hồi cô học cấp 3, không có cách nào để chứng minh rằng cô không có bệnh.