Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 42






Chương 28: Cốt truyện này chạy lệch (20)
Mặc dù Mộ Dung Cần cảm thấy bản thân bị người ta đối xử như một chiếc lốp xe dự phòng, nhưng Vương Nhị Nha đã đồng ý để ông đưa về thì chứng minh mọi chuyện vẫn có thể thay đổi. Thế là ông hết sức ân cần mở cửa xe ra, vươn tay làm một động tác “mời”.
“Chờ đã.” Diêu Đại Vĩ đứng ở phía sau hô to: “Nhị Nha, cũng đã lâu rồi chúng ta chưa gặp lại nhau, hay là hẹn một hôm nào đó nói chuyện đi.”
Vương Nhị Nha thản nhiên xoay đầu, ánh mắt đảo sang Diêu Đại Vĩ, cuối cùng nhìn vào đôi mắt long lanh như nước hồ thu của Diêu Doanh Tâm. Lúc này cô bé vẫn đang chăm chú nhìn hai mẹ con họ, trong lòng bà không khỏi có chút xúc động. Bà bình tĩnh nói: “Nếu ông đồng ý mỗi năm để Tâm Tâm ở lại chỗ tôi hai tháng thì tôi có thể đồng ý.”
Diêu Đại Vĩ cứng đờ cả người, cánh tay ôm chặt Diêu Doanh Tâm không nỡ buông ra. Vương Nhị Nha bèn nở một nụ cười giễu cợt, sau đó đưa Diêu Thiên Thiên lên xe.

Mộ Dung Cần quay đầu nhìn người đàn ông trạc tuổi mình - một người thành đạt có khí thế không thua kém gì ông. Mà bé gái mềm mại đáng yêu trong lòng ông ta, nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích không thôi, dễ nhìn hơn hẳn cô nhóc mũm mĩm kia, thật sự là cùng một cha một mẹ sinh ra sao?
Diêu Thiên Thiên không khỏi che mặt, “thuật đọc mặt” của cô lại thăng cấp rồi...
Xe đã chạy xa, Diêu Đại Vĩ vẫn ôm Diêu Doanh Tâm nhìn theo hướng chiếc xe rời đi. Con gái đáng yêu mềm mại trong lòng khiến người ta yêu thương như vậy, nhưng vừa nghĩ đến chuyện người phụ nữ vừa rồi là mẹ của con gái mình, Diêu Đại Vĩ không tự chủ được sinh ra loại cảm giác yêu ai yêu cả đường đi. Những năm gần đây ông ta đã dần dần nhận ra thứ tình cảm lệch lạc mà mình dành cho con gái, nhưng tình phụ tử nuôi dưỡng chăm bẵm Diêu Doanh Tâm từ nhỏ đến lớn khiến ông ta không cách nào đối mặt với tình cảm của bản thân. Hiện tại sau khi nhìn thấy sự thay đổi của Vương Nhị Nha, Diêu Đại Vĩ không khỏi cảm thấy bản thân nên tìm một người vợ.

Trước đây vì không muốn để con gái bị mẹ kế bắt nạt, Diêu Đại Vĩ đã vô cùng kiên cường sống cuộc sống độc thân “tự an ủi” trong 5 năm ( Thượng Quan Lẫm trong cốt truyện gốc: Cuối cùng cũng có người có cùng đãi ngộ như tôi, ha ha ). Ông ta có thể không có phụ nữ làm bạn, nhưng không thể vì vậy mà có suy nghĩ nào khác với con gái. Diêu Đại Vĩ cần một người giúp đỡ - giúp ông ta có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt cho con gái và giúp ông ta thoát khỏi quẫn cảnh vì trong một thời gian dài không sinh hoạt tình dục bình thường mà sinh ra dục niệm với chính con gái mình.
Năm năm trôi qua, Vương Nhị Nha không chỉ không già đi, trái lại càng thêm mặn mà, Diêu Đại Vĩ đột nhiên cảm thấy lúc trước đầu óc của mình chắc chắn bị lừa đá nên mới đồng ý ly hôn với bà.
“Tâm Tâm, con muốn có mẹ không?” Diêu Đại Vĩ hỏi.
Diêu Doanh Tâm nghiêng cái đầu nhỏ xinh xắn: “Có mẹ thì sẽ có cả chị sao?”
“Mẹ trở lại, chị đương nhiên cũng sẽ trở lại.” Diêu Đại Vĩ vuốt cái mũi nhỏ trắng nõn của Diêu Doanh Tâm một cái. Bởi vì động tác né tránh vô cùng đáng yêu của con gái mà trái tim của ông ta như muốn tan chảy.
“Vậy con muốn có mẹ!” Diêu Doanh Tâm nhìn thật lâu về phía Diêu Thiên Thiên vừa mới đi khỏi, cô rất muốn có chị gái!
Trên đường đi, Mộ Dung Cần vốn định thương lượng với Vương Nhị Nha về chuyện của Mộ Dung Nghiêm, nhưng lại ngại bầu không khí trong xe nên không có cách nào mở miệng. Ở hàng ghế phía sau, hai mẹ con vẫn luôn nắm chặt tay nhau giống như đối phương là người duy nhất mà bọn họ có thể dựa dẫm vào. Còn về phía Mộ Dung Cần, ông đột nhiên phát hiện ra người phụ nữ lúc nãy rõ ràng vẫn rất kiên cường, giờ phút lại gầy yếu một cách lạ kỳ.
Đến tận lúc về đến nhà Diêu Thiên Thiên, Mộ Dung Cần vẫn chưa có cơ hội mở miệng. Ai ngờ lúc xuống xe Vương Nhị Nha lại xoay người nói với ông: “Là một người mẹ, tôi cũng hiểu được tâm trạng của mấy người về chuyện của Tiểu Nghiêm. Nếu như qua kì nghỉ hè này thằng bé có thể chuyển biến tốt hơn, không gây tổn thương cho con gái tôi nữa thì tôi rất hoan nghênh nó đến nhà tôi làm khách.”
Nói xong bà dẫn Diêu Thiên Thiên bước lên lầu, Mộ Dung Cần nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của bà, nhịp tim thế nhưng đập nhanh hơn một chút.
Hình như được làm lốp xe dự phòng, cũng là một chuyện gì đó rất vinh dự...
Ông nhanh chóng ngồi vào xe, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Bạn học Tiểu Minh, mong cậu giúp tôi điều tra một người.” 
Trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của đối phương, Mộ Dung Cần thuận tay mở ra khuy áo ở cổ, ông lười biếng nói: “Cậu không phải là bạn học Tiểu Minh sao? Nhìn sách giáo khoa tiểu học mà xem, độ nổi tiếng sắp đuổi kịp chủ tịch nước rồi đó.”

Diêu Thiên Thiên vốn cho rằng mấy ngày nghỉ này sẽ trôi qua một cách cực kỳ không thoải mái. Cha con Diêu Đại Vĩ đã đến thành phố B, nhà Mộ Dung lại để mắt đến cô, cô chắc chắn sẽ rất bận rộn. Ai ngờ kỳ nghỉ này lại hết sức yên bình, không có ai đến tìm cô, bên phía Vương Nhị Nha cũng có vẻ vô cùng bình tĩnh, không có ai đến quấy rầy.
Vào một buổi sáng sớm trước khi khai giảng nửa tháng, Diêu Thiên Thiên nhìn đứa bé trong gương mà khóc không ra nước mắt, cả kì nghỉ hè thoải mái ăn ăn ngủ ngủ, hình như lại mập thêm một chút nữa rồi...
Thứ duy nhất khiến cô tương đối hài lòng chính là làn da trắng nõn của mình, dù bị ánh mặt trời thiêu đốt cỡ nào cũng không đen nổi. Có câu “trăm che trăm xấu”, Diêu Thiên Thiên tin rằng, chỉ cần tương lai bản thân gầy đi thì cô nhất định sẽ trở thành một người phụ nữ xinh đẹp!
Tiếng chuông cửa vang lên, vừa rồi Lưu Minh Yến có gọi điện nói muốn đưa đá bào qua cho cô. Diêu Thiên Thiên nhìn cũng không thèm nhìn đã chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, cô đã bị một đôi cánh tay rắn chắc bế lên.
“Em lại béo hơn rồi!” Một kì nghỉ hè không gặp, Tề Lỗi đã gầy và đen đi chút ít, nhưng đôi mắt của anh lại sáng hơn rất nhiều.

Tay chân Diêu Thiên Thiên bị ôm chặt nên không có sức chiến đấu, cô bèn dùng vầng trán rộng của mình hung hăng cụng vào trán của Tề Lỗi: “Em thích béo như vậy đó! Có làm sao không!”
“Không sao cả, anh thích có da có thịt thế này hơn.” Tề Lỗi vừa mới dứt lời, anh lập tức nhéo vào chỗ nhiều thịt nhất trên người cô. Diêu Thiên Thiên bị anh ôm vào trong ngực, đầu chạm vào đầu, không cần nghĩ cũng biết chỗ nhiều thịt nhất mà anh có thể nhéo là chỗ nào rồi.
Trong cơn giận dữ vì bị nhéo mông, Diêu Thiên Thiên véo lấy tai anh rồi rống lên một tiếng : “Anh rõ ràng là đang quấy rối tình dục!”
Tề Lỗi không thèm quan tâm đến sự giận dữ của cô, bước vào nhà rồi dùng chân đóng cửa lại. Sau đó anh đặt hộp đá bào lên mặt bàn, tự mình ngồi xuống ghế, rồi lại đặt Diêu Thiên Thiên ngồi lên trên đùi, mở hộp đá bào ra: “Em mau ăn đi, để thêm chút nữa là tan ra đấy.”
Nói xong còn không có liêm sỉ nhéo nhéo cái eo múp míp của Diêu Thiên Thiên.
“Ngày nắng to như thế lại còn ôm ôm ấp ấp, anh không thấy nóng à!” Diêu Thiên Thiên kế này không thành liền nghĩ ra kế khác, bị người ta ôm chặt như vậy không khỏi khiến cho trái tim của cô đập mạnh liên hồi. Thật ra bé gái mười mấy tuổi cũng đã bắt đầu có thiện cảm với người khác giới rồi, không nên cứ dính lấy nhau như thế. Nhất là Diêu Thiên Thiên còn đang có một chút tình cảm với Tề Lỗi ở tuổi vị thành niên, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sợ mình sẽ bộc lộ bản chất mất.
“Đã mấy tháng không gặp rồi, anh rất nhớ em.” Tề Lỗi thản nhiên nói.
【/////】!
Diêu Thiên Thiên đỏ bừng cả mặt, sau khi đánh anh vài cái rồi mới mở hộp đá đào ra ăn, nhiệt độ cơ thể ngay lập tức được hạ xuống. Tề Lỗi thấy cô ăn ngon như vậy, không nhịn được cướp lấy chiếc thìa nhấm nháp thử một miếng.
“Anh cướp của em!” Diêu Thiên Thiên còn chưa ăn đủ, cô lập tức trợn tròn hai mắt.
“Ừm, đúng là trời rất nóng, ăn để giải nhiệt.” Tâm thái của Tề Lỗi rất vững trãi, cướp đồ ăn của bé gái mà không hề đỏ mặt một chút nào.
“Sao anh không ăn ở nhà đi!” Diêu Thiên Thiên thấy đá bào sắp bị cướp hết sạch, vội vàng há miệng ngậm lấy chiếc thìa mà Tề Lỗi vừa mới bỏ vào miệng. Dân dĩ thực vi thiên - con dân xem việc ăn uống lớn như trời, hiện tại cô lại chẳng hề cảm thấy hành động của mình như vậy là mức quá thân mật. Hai người cứ như vậy anh một thìa em một thìa ăn bằng sạch bát đá bào. Sau khi ăn xong cả người trở nên mát mẻ không ít, trong lòng cũng sảng khoái cực kỳ, hai người cũng vì thế mà cười đùa hết sức thoải mái.
Diêu Thiên Thiên cười để lộ ra mấy chiếc răng sún chưa thay. Tề Lỗi nhìn tới nhìn lui một lúc, sau đó chạm thử một chút: “Sao còn chưa thay nữa?”
Nhớ tới chuyện thay răng, Diêu Thiên Thiên không khỏi buồn bực ngậm miệng, cô che mặt nói: “Mẹ em sợ chân răng mọc trước sẽ bị lỏng nên vẫn luôn chặn lại không cho mọc, sau này bắt đầu thay răng thì mới lấy đồ chặn ra. Nhưng bây giờ răng vẫn chưa chịu mọc, thật sự là khó chịu cực kỳ.”
Tề Lỗi chọc chọc vào mặt cô một cái: “Mau đi khám đi, gần đây anh bận bịu chạy tới chạy lui khắp nơi, trùng hợp gặp được một người có hàm răng bị lệch. Anh ta nói khi còn bé răng không chịu mọc, ai ngờ là do chân răng bị chen lệch, về sau lúc nó nhú lên thì làm gì cũng không tiện.”
Diêu Thiên Thiên bụm mặt trừng mắt hỏi: “Vậy em phải làm sao bây giờ?”
“Anh nghe người ta nói, lúc còn nhỏ thì nhanh chóng đi gặp nha sĩ nhổ mấy cái răng ở trong nướu đi, lớn rồi thì không nẹp vào nổi đâu. Cái anh anh vừa kể đó bây giờ phải mang niềng răng nè, lúc mới mang nghe nói rất đau, không nhai được, chỉ có thể húp cháo.” Tề Lỗi vô cùng nghiêm túc nói.
“Vậy... em phải đi gặp nha sĩ sớm thôi!” Diêu Thiên Thiên có chút sốt ruột, giãy dụa muốn nhảy ra khỏi ngực của Tề Lỗi. Răng cửa nếu mọc lệch ra ngoài, cho dù tương lai cô có là một đại mỹ nữ thì chỉ cần nở một nụ cười thôi cũng đã đủ hủy hoại bảy tám phần nhan sắc xinh đẹp của bản thân rồi.
“Em gấp cái gì, để lâu như vậy rồi thì để thêm một ngày nữa cũng có sao đâu. Để anh hỏi thăm giúp xem chỗ nào có nha sĩ tốt, đừng có đi gặp mấy tên nha sĩ dởm, nếu không em sẽ thảm lắm đó .” Tề Lỗi ôm chặt Diêu Thiên Thiên không để cho cô chạy loạn.

Mặt của Diêu Thiên Thiên có chút ửng đỏ, cô nhỏ giọng hỏi: “Sao anh biết rõ vậy?”
Tề Lỗi chọc chọc cái mũi của cô: “Thấy răng của em đã hơn một năm rồi mà còn chưa mọc xong. Anh sợ nó không mọc ra được thật nên mới đi hỏi người ta mấy câu. May là hỏi được, nếu không sau này răng cửa mọc lệch thì ăn cái gì cũng không tiện đâu.”
Mặt Diêu Thiên Thiên càng đỏ hơn, một cô gái ba mươi tuổi xuân tâm như lang như hổ như cô lại có chút không thể kiềm nén nổi. Cô nhìn Tề Lỗi một chút, dáng người của anh rất cao, mắt thấy đã cao hơn 1m8, đáng tiếc còn là trẻ vị thành niên, thật sự không có cách nào để ra tay. (Cô gái à, chú ý một chút, chính cô cũng chưa lớn đấy!)
Vì áp chế suy nghĩ lung tung của bản thân, Diêu Thiên Thiên vội vàng hỏi: “Dạo gần đây anh mất tích ở đâu thế? Nhà cũng không thèm về, mẹ nuôi không đánh anh à?”
“Anh nằm nghỉ trước đã rồi nói cho em sau nhé.” Tề Lỗi quen cửa quen nẻo ôm Diêu Thiên Thiên đi về phòng ngủ của cô. Hai người ngã xuống giường, anh bắt đầu tỉ mỉ nói về những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.
Lúc đi học anh không thể chạy loạn nên đã chọn ngày thứ sáu để đi bán sỉ đồ chơi số lượng lớn cho cửa hàng ở nơi khác. Dáng người của Tề Lỗi rất cao, anh luôn nói mình còn nửa năm nữa sẽ tròn mười tám tuổi nên bây giờ chưa có căn cước công dân. Nói dối như vậy chủ yếu là để mọi người không biết anh chỉ là một cậu nhóc học sinh cấp hai mà bắt nạt.
Sau này chạy tới chạy lui thì quen biết một lão giang hồ, nói Tề Lỗi kiếm tiền từ việc sang tay như thế là quá ít, không bằng tự nghĩ cách gia công mới kiếm được càng nhiều tiền. Tề Lỗi trước giờ đều thích chạy tới chạy lui, quen biết đủ loại người, cũng biết một số người làm nghề thủ công có mức sống trung bình. Anh đập nồi dìm thuyền, thừa dịp được nghỉ bèn dùng tất cả số tiền trong tay thuê một nhà kho nhỏ, mở xưởng gia công sản xuất một vài sản phẩm trang sức nho nhỏ mà đám học sinh rất thích. Sau đó lại chạy đơn hàng cùng với Lưu Dương trong mấy ngày hè nắng lớn, cuối cùng kiếm đủ rồi mới quay về tìm Diêu Thiên Thiên.
Trong nguyên tác, mặc dù Tề Lỗi là thành viên hội đồng quản trị của Tinh Đồ, nhưng anh cũng có công ty riêng của mình, là công ty chuyên bán những thứ đồ xa xỉ. Tuổi tác của Tề Lỗi đã chú định anh sẽ bỏ lỡ quãng thời gian dễ dàng phấn đấu nhất, nhưng anh vừa có năng lực lại vừa có thủ đoạn, từ một thương hiệu nhỏ ở thành phố B, Tề Lỗi đã phát triển và gây tiếng vang cho nó khắp cả Trung Quốc.
Chẳng qua có ai nghĩ tới, một người như Tề Lỗi lại lập nghiệp từ việc kinh doanh những món đồ trang sức nhỏ bé chứ?
Diêu Thiên Thiên nhìn sang gương mặt vừa mệt mỏi vừa gầy yếu của Tề Lỗi, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Trong nguyên tác, cô chỉ biết Tề Lỗi rất lợi hại, nhưng cô không ngờ rằng anh cũng phải bước từng bước khó nhằn, đổ biết bao nhiêu mồ hôi công sức mới có được thành quả như vậy.
Bên này Tề Lỗi lại vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Diêu Thiên Thiên, nắm chặt móng heo của cô, cổ nghiêng sang một bên cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói: Thật xin lỗi, hôm qua quá mệt quá nên chưa đăng chương mới, để tôi xem xem có thể bù lại trong hai ngày nghỉ không.
Ngày mai chắc phải buổi chiều hoặc buổi tối mới có chương mới, không còn cách nào khác, thời gian có chút loạn, sau này tôi sẽ nghĩ cách cập nhật chương vào giữa trưa như cũ.
Giảo Giảo đã tặng Sấm Sét, hung hăng ôm ôm một chút nào, ╭(╯3╰)╮!