Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 134





 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Chương 74.2: Cốt truyện bãi công (2)
 

Hả! Diêu Thiên Thiên trợn tròn mắt, mẹ Nhị Nha không phải đã nói để cô tự sinh tự diệt sao?
 
“Bà ấy nói với anh, nếu thật sự quyết tâm muốn kết hôn với em, bắt buộc phải trải qua một bài kiểm tra.”
 
Diêu Thiên Thiên:…
 
Ám độ Trần Thương* cái gì chứ, mẹ Nhị Nha nhà cô thật sự quá lợi hại rồi! Ngoài mặt để cô an tâm, thực tế lại ra tay với Tề Lỗi trước sao? Dự định để Tề Lỗi không liên hệ với cô, sau đó tự cô nói ra lời chia tay?

 
*Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
 
“Bà ấy… dùng cách nào để kiểm tra anh? Đừng nói với em là công ty của anh và Mộ Dung Cần rơi vào tình trạng này là do đối tác của Nam Cung Tiêu Minh là mẹ em nha? Em thấy dù có rơi vào tình tiết máu chó như là mẹ em mất trí nhớ thì cũng không thể nào làm ra chuyện chân trong dài hơn chân ngoài như này được.”
 
Tề Lỗi bật cười, anh vuốt ve mái tóc của Diêu Thiên Thiên, nói: “Nghĩ cái gì vậy, chuyện này và Nam Cung Tiêu Minh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chỉ là thời gian trùng hợp, đến cùng một lúc thôi. Dì Vương muốn anh cho dì một bảo đảm để dì có thể hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng khảo nghiệm mà dì đưa ra ở thời điểm hiện tại rất dễ gây ra rắc rối, vậy nên anh chỉ có thể tạm thời không liên lạc với em.”
 
“Gây ra rắc rối… như thế nào?” Dính đến mạch não của Vương Nhị Nha, Diêu Thiên Thiên thật sự không thể nào đoán ra được.

 
Tề Lỗi có chút bất đắc dĩ nói: “Ba tháng này, anh đã gặp phải vô số cảnh “diễm lệ”. Có vài lần, anh không biết là do mình thật sự có vận đào hoa hay đó là người do dì Vương đưa tới nữa.”
 
Diêu Thiên Thiên: (⊙_⊙)
 
“Ý anh là mẹ em tìm phụ nữ cho con rể của bà ấy sao?” Diêu Thiên Thiên không thể tưởng tượng nổi, mạch não của mẹ Nhị Nha nhà mình thật đúng là không bình thường.
 
“Em cũng biết trước kia Diêu Đại Vĩ là hạng người gì, khi đã phát đạt thì chuyện gì cũng có thể làm ra. Anh nghĩ, dì Vương thật sự đã bị tổn thương. Bình thường, dì ấy là người lý trí, nhưng ở điểm này dì ấy lại có chút cố chấp. Mấy ngày trước, chú Cần có nói với anh, khi dì mang thai Tiểu Tiện, từng có vô số cô gái trẻ nào là ôm con, nào ôm bụng bầu chủ động đưa tới cửa.” Tề Lỗi thật sự không có cách nào, muốn lấy con gái của Vương Nhị Nha quả thực không hề dễ dàng.
 
Diêu Thiên Thiên nắm cổ áo Tề Lỗi nói: “Mẹ em thật đúng là biết gãi đúng chỗ ngứa! Còn anh, mấy ngày nay có ôm ôm ấp ấp với vận đào hoa của anh không?”
 
Trong câu nói của cô ngập tràn mùi giấm, dù biết không phải sự thật nhưng cô cũng không đồng ý việc chồng mình bị người khác đụng chạm! Tốt nhất là lột một lớp da những chỗ bị những người phụ nữ khác chạm qua trên người Tề Lỗi.
 
Tề Lỗi không hề giải thích, anh lấy ra một xấp hình ở trong túi văn kiện ở trên giường.
 

Diêu Thiên Thiên mở tấm ảnh đầu tiên ra. Trong bức ảnh, Tề Lỗi đứng ở đại sảnh của khách sạn, có một nữ sinh rất đáng yêu đi qua, chiếc giày cao gót vấp một cái, vừa hay té đúng vào bên người Tề Lỗi. Diêu Thiên Thiên đen mặt, lật ra tấm ảnh thứ hai, chỉ thấy Tề Lỗi nghiêng người, nữ sinh đáng yêu kia trực tiếp ngã xuống đất!
 
Diêu Thiên Thiên nhìn Tề Lỗi, anh chân thành nói: “Người đã có vợ rồi, tốt nhất nên tránh hiềm nghi.”
 
Bức ảnh thứ ba, một nữ phục vụ xinh đẹp bị đổ rượu trước ngực, nhìn thấu cả da thịt. Bức thứ tư, Tề Lỗi trực tiếp ném khăn trải bàn qua, che đi…
 
Bức thứ năm, một nữ minh tinh gợi cảm, xinh đẹp liếc mắt đưa tình với Tề Lỗi; bức thứ sáu, Tề Lỗi lôi tới một tên bảo an cao lớn thô kệch, mặt đầy tàn nhan để ngăn cản cái liếc mắt của nữ minh tinh kia…
 
Diêu Thiên Thiên trợn mắt há mồm, từ giáo viên tới y tá, lại thêm tiếp viên hàng không, thêm cảnh sát tới phụ nữ công sở tới minh tinh, sinh viên đại học, loli… Nói một cách đơn giản, nó bao gồm tất cả các loại hình phụ nữ, gần như có thể thỏa mãn toàn bộ các ảo tưởng hèn hạ trong lòng cách trạch nam*. Nhưng Tề Lỗi lại tựa như Liễu Hạ Huệ vậy, tránh những người phụ nữ kia như tránh tà, không hề quan tâm tới họ.
 
*Chỉ những thanh niên dành phần lớn thời gian của mình ở nhà, họ rất ít ra ngoài và không có nhiều mối quan hệ xã hội.
 
“Bao nhiêu người đẹp như vậy lượn tới lượn lui trước mặt anh mà anh vẫn đều ngồi hoài không loạn*.”  Diêu Thiên Thiên hít sâu một hơi, xúc động nói: “Đúng là cái đồ không bằng cầm thú!”
 
*Nguyên văn là tọa hoài bất loạn: ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa
 
Tề Lỗi:…
 
“Em xác định là mình đang khen anh sao?”
 
Diêu Thiên Thiên gật đầu: “Anh biết đấy, từ trước tới nay cách em khen người khác luôn rất mới mẻ, không dập khuôn.”
 
Tề Lỗi ôm Diêu Thiên Thiên, nói: “Thật ra anh rất tức giận, vì anh không biết những người phụ nữ này sẽ xuất hiện lúc nào. Rõ ràng anh biết đây là giả, nhưng anh không thể dạy dỗ bọn họ. Hơn nữa anh còn sợ rằng chuyện này sẽ xảy ra khi anh đang hẹn hò với em, tới lúc đó anh có bao nhiêu cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.” 
 
Diêu Thiên Thiên: “Anh coi IQ của em chỉ ngang bằng với chỉ số IQ của bọn họ thôi sao?”

 
Tề Lỗi:…
 
“Nhưng mà em cảm thấy.” Diêu Thiên Thiên lật lật mấy tấm hình, nói: “Anh cho rằng với trình độ của mẹ em, sẽ dùng tới mấy người hay gây chuyện như vậy sao? Bà ấy hiểu rõ con người anh, chắc chắn không thể sử dụng những thủ đoạn thấp kém như vậy được. Em nghĩ bà ấy là loại người bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc*. Bà ấy có từng nói với anh rằng sẽ tìm phụ nữ tới để kiểm tra anh không?”
 
*Nguyên văn: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.
 
“Nếu đã nói ra thì còn gì là kiểm tra nữa?”
 
“Vậy nên em không nghĩ đây là do mẹ em làm.” Diêu Thiên Thiên cân nhắc, nói: “Ngược lại, đây rất giống cách làm của Nam Cung Tiêu Minh.”
 
Một khi liên kết lại mới có thể suy nghĩ rõ ràng, vì sao Nam Cung Tiêu Minh biết Tề Lỗi và cô đã mấy tháng không gặp nhau. Rõ ràng nguyên nhân khiến họ xa cách, không thể gặp nhau lâu như vậy là do anh ta! Vừa hay trong khoảng thời gian này, công ty của Tề Lỗi vội đến sứt đầu mẻ trán nên Nam Cung Tiêu Minh mới có thể nhân cơ hội này mà nhúng tay vào. 
 
Diêu Thiên Thiên càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình là đúng. Nhưng lúc này, Tề Lỗi cứ cố tình tiến lại gần, ẩn ý hỏi: “Nam Cung Tiêu Minh còn đang bận thâu tóm công ty của anh, tại sao lại còn muốn phá hoại tình cảm giữa anh với em?”
 
Diêu Thiên Thiên:…
 
Nguy rồi, vốn dĩ đối thủ ảo tưởng đã khiến Tề Lỗi tức giận rồi. Nam Cung Tiêu Minh lại còn là hàng thật giá thật, lại còn dùng nhiều thủ đoạn như vậy để chia rẽ bọn họ, không lẽ Tề Lỗi sẽ giận tới mức nhốt cô trong một căn phòng tối rồi ấy ấy sao? Ôi mẹ ơi, cái suy nghĩ này cũng quá kích thích luôn á o(≧v≦)o~~!