Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 117





 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Chương 68.1: Giới thương nghiệp não tàn này (8)
 

Ăn xong bữa trưa cũng đã tới ba giờ chiều, nếu thêm một bữa trà chiều thì ước chừng cũng tới giờ ăn cơm tối. Mà hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, Diêu Thiên Thiên cũng mệt mỏi rồi, lúc ăn cơm còn tựa vào người Tề Lỗi ngủ thiếp đi.
 
Thấy cô như vậy, Tề Lỗi cũng không tiếp tục kế hoạch tiếp theo nữa mà quyết định đưa Diêu Thiên Thiên tới khách sạn đã đặt trước. Khách sạn này cách chỗ họ ăn cơm không xa nên rất nhanh đã tới nơi. Diêu Thiên Thiên xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn bảng hiệu của khách sạn, chợt cảm thấy mù mịt. 
 
“Cái khách sạn XX này, sao lại quen mắt thế nhỉ? Cảm giác giống như ở nhà?” Nó quen mắt tới mới hình như mình vừa mới xem qua vậy.
 
Tề Lỗi đen mặt, gật đầu nói: “Lần sau anh sẽ bảo khách sạn này đổi biển quảng cáo, dù người phục vụ có tội nhưng khách sạn này vô tội.”

 
Diêu Thiên Thiên:…
 
Vậy là phục vụ điện hạ quả nhiên uy vũ khí phách, không giải thích gì, lại nói trong nguyên tác có một BOSS ẩn làm nhân viên phục vụ như vậy sao? Nhưng người phục vụ có gương mặt phổ biến tới mức không thể phổ biến hơn này thật sự có thể trở thành một nhân vật trong cốt truyện sao? Đây thật sự là một bí ẩn.
 
Đúng như Tề Lỗi nói, khách sạn này vô tội, hơn nữa Diêu Thiên Thiên không ngủ suốt một đêm hôm trước lại phải lăn lộn cả ngày, thật sự mệt tới mức không phân nổi bắc nam nữa rồi, cứ chấp nhận ở tạm thôi.  
 
Vừa tiến vào phòng, Diêu Thiên Thiên đã bị căn phòng tràn ngập màu hồng mộng mơ làm cho giật mình, còn có cái giường kia nữa, một cái khách sạn bình thường mà có một cái giường king size cỡ lớn thế sao? Thật sự không phải sau này mới chuyển vào đấy chứ? Điều khiến người ta sốc nhất là, cái chữ hỷ đỏ rực rỡ dán trên tường kia lại là chuyện gì đây? Cô không cẩn thận đi nhầm vào phòng tân hôn của người khác hả?

 
Thấy cô đứng bất động trước cửa phòng ngủ, Tề Lỗi tiến lên ôm lấy eo cô, nói: “Em ngủ trước đi, ngủ dậy rồi nói.”
 
Diêu Thiên Thiên sờ sờ lỗ tai, ngủ “trước” cái gì, rồi sau đó “lại” nói cái gì? Lời Tề Lỗi nói rõ ràng là một câu nói bình thường tiêu chuẩn nhất, đều dùng những từ  ngữ thường dùng, nhưng nghe vào sao lại thấy như đang nghe cổ văn, lại còn… có một chút huyền huyễn nữa? 
 
Hơn nữa, đối mặt với cảm xúc nhiệt huyết, sục sôi, kích tình như vậy… Được rồi, thật lòng mà nói ở trong một căn phòng thô tục như vậy, cô thực sự có thể ngủ được sao! Lại nói, Tề Lỗi không hổ là BOSS phản diện, có thể bố trí phòng khách thành lễ đường theo phong cách phương Tây, nơi bái đường kiểu Trung Quốc, phòng ngủ chuẩn bị giống như phòng ngủ đêm tân hôn của Tuesday. Thật sự là một căn phòng kết hợp đầy đủ các loại phong cách của các giai cấp khác nhau, đúng là quá dụng tâm rồi!
 
Diêu Thiên Thiên vén cái màn màu hồng phấn, trèo lên giường, nhấc chiếc chăn đỏ lên, ngắm nghía tấm ga trải giường thêu đôi thiên nga uyên ương đang nghịch nước. Cô phiền muộn nhìn Tề Lỗi: “Chúng ta có thể bỏ cái màn này ra trước không? Còn nữa, đổi cả tấm ga trải giường này nữa, nếu không em thật sự không thể nào ở lại căn phòng này đâu.”
 
“Không phải hồi bé em thích màu này nhất sao?” Tề Lỗi nhìn xung quanh căn phòng tươi đẹp, rực rỡ này, lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Dựa vào thuật đọc mặt, Diêu Thiên Thiên có thể nhìn ra rằng Tề Lỗi cực kỳ vừa lòng với cách bố trí trong căn phòng này.
 
“Anh cũng nói đó là sở thích khi bé mà, nhưng bây giờ thì lại chưa chắc.” Hơn nữa khi còn bé cô cũng không thích, đó là mẹ Nhị Nha tìm người tới trang trí phòng cho cô! Vả lại làm sao mà so sánh căn phòng này với căn phòng tô bằng màu nước của cô khi còn bé chứ! Căn phòng quá diễm lệ, nhìn vào rất đau mắt!
 
Ôi mẹ ơi, anh bạn trai tựa như thiên thần, hoàn mỹ không có khuyết điểm này, gu thẩm mỹ lại có vấn đề!
 

Vì thế… Cô bị Tề Lỗi chọn trúng, thật ra cũng là vì gu thẩm mỹ của anh có đúng không?
 
Trong lúc đợi nhân viên khách sạn tới đổi ga giường, Diêu Thiên Thiên suy nghĩ một chút. Sau đó, cô cắn răng dậm chân, nhẹ nhàng kéo váy rồi dùng tư thế tuyệt đẹp quay một vòng trước mặt Tề Lỗi, nói: “Em có đẹp không?”
 
Ánh mắt Tề Lỗi lập tức lộ vẻ say đắm, anh kiên định gật đầu, nói: “Đẹp, em là người đẹp nhất.”
 
“Nếu so với lúc còn bé thì sao?” Diêu Thiên Thiên dán sát vào người Tề Lỗi, kéo tay anh khoác lên chiếc eo thon của mình.
 
Tề Lỗi khẽ cau mày, lại bắt đầu lấy lòng, nói: “Em lúc nào cũng xinh đẹp, chỉ là béo hơn chút nữa sẽ càng đẹp hơn.”
 
Diêu Thiên Thiên: “…”
 
Đột nhiên cô không muốn biết chân tướng nữa!
 
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Tề Lỗi biết đó là nhân viên khách sạn tới đổi ga giường nên trực tiếp để người tiến vào. Người tới sau khi cầm thẻ mở cửa phòng, đặc biệt bình tĩnh trực tiếp đi vào trong phòng, sau đó nhìn thấy Tề Lỗi và Diêu Thiên Thiên…
 
“Lần này tôi có gõ cửa.” Nhân viên phục vụ bình tĩnh nói, hơn nữa không quan tâm hơn thua mà tháo màn xuống, sau đó rất thuần thục thay đổi ga giường.
 
“Tôi nhớ cậu là nhân viên phục vụ ở nhà hàng.” Tề Lỗi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh nói.
 
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Tôi làm bán thời gian.”
 
Diêu Thiên Thiên, Tề Lỗi: “…”
 
Hèn chi tờ danh thiếp cậu ta vừa đưa là danh thiếp của khách sạn xx! Được rồi, điều cô thật sự muốn nói là, cậu nhân viên phục vụ này và cây gậy đánh uyên ương kia thật sự là chân ái!

 
Phá thì dễ, dựng thì khó. Căn phòng Tề Lỗi tốn cả một buổi sáng tỉ mỉ bố trí, vậy mà cậu chàng phục vụ kia chỉ cần túm túm kéo kéo vài cái, chưa tới mười phút đã phá hủy toàn bộ mọi thứ. Cậu ta nhanh chóng thay một cái ga giường mới màu trắng tinh, sau khi ném toàn bộ những đồ vừa dọn dẹp vào xe đẩy dọn phòng, cậu ta lập tức đẩy xe rời đi. 
 
Cậu ta vừa ra khỏi cửa, Tề Lỗi liền xông tới định khóa cửa lại. Nào ngờ còn chưa kịp động thủ, cửa lại im lặng bị mở ra, cậu chàng phục vụ với gương mặt thản nhiên nhìn Tề Lỗi và Diêu Thiên Thiên, nói: “Lần sau kết hôn hãy nhớ động phòng ở nhà, nhưng nếu muốn hưởng tuần trăng mật, chúng tôi xin đề cử phòng dành cho tuần trăng mật của hai người.”
 
Tề Lỗi, Diêu Thiên Thiên: “Cút đi cho tôi!!”
 
Cậu nhân viên nhẹ nhàng rời đi giống như khi cậu ta nhẹ nhàng tới. Cậu ta vung tay một cái, đã khắc sâu hình tượng một người có tương lai xán lạn trong lòng Tề Lỗi và Diêu Thiên Thiên.
 
Diêu Thiên Thiên: “Chi nhánh công ty anh ở Hy Nhĩ* có thiếu người không?”
 
*Hy Nhĩ hay Khả Khả Tây Lý là một khu vực bị cô lập ở phía Tây bắc Thanh Hải-Thanh Tạng, Trung Quốc. Đây là khu vực có dân số ít nhất Trung Quốc và ít thứ ba trên thế giới.
 
Tề Lỗi: “Ở châu Nam Cực còn thiếu người hơn.”
 
“Cho cậu ta làm chủ tịch, em khuyên anh bằng bất cứ giá nào cũng phải trả lương cao để ký hợp đồng với cậu ta. Không thể bỏ lỡ một nhân tài như vậy!”
 
“Anh cũng nghĩ vậy.”