Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 107





 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


 
Chương 63.2: Giới thương nghiệp não tàn này (3)
 

Cuộc nói chuyện nhạt nhẽo nhưng có nội hàm (nội tâm chứa đựng nội hàm phong phú của Diêu Thiên Thiên) của hai người kéo dài rất lâu. Trong lúc đó, y tá đã tới rút kim tiêm cho Tiểu Kiện. Sau khi xác định chắc chắn Mộ Dung Kiện đã không còn gì đáng ngại, hơn nữa cũng đã ngủ say, Diêu Thiên Thiên mới dần dần không chống đỡ nổi nữa mà tựa vào lòng Tề Lỗi từ từ chìm vào mộng đẹp.

 
Do quá mệt mỏi nên Diêu Thiên Thiên ngủ rất say, luôn ôm chặt thân thể ấm áp, mềm mềm bên cạnh. Chờ chút, mềm mềm?
 
Diêu Thiên Thiên chợt mở mắt ra, một thiên sứ nhỏ trắng hồng đang rúc vào lòng cô say ngủ. Bàn tay nhỏ bé, mũm mĩm của cậu nhóc túm lấy vạt áo trước ngực của Diêu Thiên Thiên, khuôn mặt say ngủ đáng yêu tới mức khiến Diêu Thiên Thiên yêu thích vô cùng. Lúc này, cô không quan tâm lý do tại sao em trai vốn đang ngủ trên giường bệnh lại chạy tới giường cô, mà chỉ muốn ôm đứa em trai đáng yêu này vào lòng, hôn nhẹ lên mặt nó một cái.
 
Cô liếc nhìn điện thoại di động, hiện tại mới năm giờ sáng, vẫn còn có thể ngủ thêm một lát. Đợi đến sáng mai sau khi y tá tới kiểm tra, nếu không còn vấn đề gì nữa thì sẽ được xuất viện. Bởi vậy, Diêu Thiên Thiên thuận theo suy nghĩ không muốn ai biết ở trong lòng mình, ôm chặt cậu nhóc bánh bao đáng yêu, lần thứ hai nhắm mắt lại.
 
Lại nói, hình như cô đã quên mất chuyện gì đó thì phải? Bỏ đi, sáng mai rồi tính.
 
Tề Lỗi chỉ còn một tay một chân để ở trên giường, hoàn toàn bị bỏ quên: “…”
 
“Mộ, Dung, Tiện!” Tề Lỗi nghiến răng phun ra mấy chữ.
 
Một cậu nhóc mới bốn tuổi, nhìn thấy người đẹp ngủ cạnh giường, có thể bất chấp tất cả xông tới, băng qua núi sông, trèo qua người Tề Lỗi rồi chen vào trong lòng người đẹp. Không những thế, nó còn thành công đạp một người đàn ông xuống dưới giường, điều này không hề logic một chút nào!

 
Nhưng nó đã thành công, hơn nữa không chỉ thành công một lần…
 

Một người có kinh nghiệm đầy mình như Mộ Dung Cần hoàn toàn có thể chứng minh o(╯□╰)o. . . . . .
 
“Chị ơi ~~~” Ngày hôm qua, Diêu Doanh Tâm bị Diêu Đại Vĩ lăn lộn cầu xin cô ở lại một đêm. Khi nhìn thấy chị gái đã lâu không gặp, cô ta vô cùng nhớ mong, đang định đi tới sà vào lòng chị gái nhưng lại bị một cái bánh bao dính chặt trước ngực chị gái cản trở. 
 
Diêu Doanh Tâm: “…”
 
Dù Vương Nhị Nha đã cướp lại quyền nuôi dưỡng Diêu Doanh Tâm, nhưng là một nữ chính bạch liên hoa điển hình, tấm lòng và sự đồng cảm khiến Diêu Doanh Tâm không có cách nào bỏ lại Diêu Đại Vĩ ở một mình được. Thuộc tính của bạch liên hoa khiến cô ta khi đối mặt với việc phá sản không rõ chân tướng của Diêu Đại Vĩ… Được rồi, Diêu Doanh Tâm căn bản không nhìn ra được rằng sự nghiệp của Diêu Đại Vĩ đã thất bại. Làm gì có ai sự nghiệp thất bại mà vẫn còn có thể ở trong một căn biệt thự rộng hơn ngàn mét vuông, nuôi được rất nhiều thư ký, chơi golf, lại còn lái cả Lamborghini như vậy chứ.
 
Vậy nên, ở trong mắt của Diêu Doanh Tâm, việc Diêu Đại Vĩ tố khổ đã biến thành ba ba đến tuổi mãn kinh, bắt đầu thích phàn nàn gây sự vô cớ, đem lời ông ta nói vào tai này lại ra tai kia. Dù vậy nhưng sự tốt bụng của Diêu Doanh Tâm khiến cô ta không cách nào bỏ lại Diêu Đại Vĩ một mình (cộng thêm vô số tài xế riêng, người giúp việc, vệ sĩ) trong căn nhà lớn như vậy. Cũng vì thế nên lần này về nước, cứ có thời gian rảnh là cô ta lại tới thăm ba mình. Dù sao cô ta cũng không quá thân thiết với hai nhân vật không có trong cốt truyện là Vương Nhị Nha và Mộ Dung Cần. Hơn nữa, tính cách trời sinh của bạch liên hoa là luôn đồng tình với người yếu thế, mà Nhị Nha và đồng chí “phông nền” kia không thể nào được tính là yếu thế, điều này khiến cho Diêu Doanh Tâm vô cùng thương người ba Diêu Đại Vĩ cô đơn (cho vào ngoặc kép), lạnh lẽo (cho vào ngoặc kép), già yếu (cho vào ngoặc kép cộng thêm mặt cười thật tươi) của mình.
 
Vương Nhị Nha sẽ không ngăn cản Diêu Doanh Tâm hiếu thuận, nhưng mỗi lần cô tới thăm Diêu Đại Vĩ, bà sẽ phái vài vệ sĩ đi cùng. Đương nhiên, lý do bà đưa ra với Diêu Doanh Tâm là cô hiện tại dù sao cũng là một nhân vật của công chúng, ra ngoài nhất định phải có vệ sĩ đi cùng!
 
Diêu Doanh Tâm biết Diêu Thiên Thiên đã về nước từ hôm qua nên định đi đón cô. Ai ngờ trong nháy mắt đồng chí Diêu Đại Vĩ lại bị huyết áp cao, nhồi máu não, bệnh tim mạch vành, viêm ruột thừa, nổi mề đay, thủy đậu, quai bị, viêm loét dạ dày, AIDS, cộng thêm hàng trăm loại bệnh khác nữa, tất cả chỉ để giữ Diêu Doanh Tâm ở cạnh ông ta thêm một ngày. Mãi cho tới ngày thứ hai, khi Diêu Doanh Tâm nhận được điện thoại của chị gái, cô ta không thể nhịn được nữa mới dứt khoát quay trở về.
 
Nhìn thấy chị gái đã lâu không gặp (chưa tới một tháng), Diêu Doanh Tâm vô cùng vui vẻ, đang định chạy lại tặng chị gái một cái ôm thắm thiết mà từ trước tới nay Thượng Quan Lẫm chưa bao giờ được nhận thì lại bị Mộ Dung Kiện cản trở.
 
“Chị, chị là chị em mà!” Mộ Dung Kiện lắc lư cái mông nhỏ ở trong ngực Diêu Thiên Thiên, nói lầm bầm, giương đôi mắt đen láy nhìn cô, quả thực có thể làm tan chảy những tảng băng cứng rắn nhất trên thế giới.

 
Diêu Thiên Thiên gật đầu với Diêu Doanh Tâm một cái tượng trưng, rồi cố gắng dùng tay nâng cái mông nhỏ của Mộ Dung Kiện lên, hôn lên má cậu nhóc một cái, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói với cậu nhóc: “Chị đương nhiên là chị gái của em. Em là cậu em trai đáng yêu nhất, dễ thương nhất, cũng là người chị yêu nhất!”
 
Người em gái từng là người đáng yêu nhất, dễ thương nhất, được chị yêu nhất: “…”
 
Tề Lỗi bước tới bên cạnh Diêu Doanh Tâm với sự đồng cảm sâu sắc, giọng điệu tựa như núi lửa đang chuẩn bị phun trào: “Đầu tư riêng một bộ phim điện ảnh cho em. Mau kéo thằng nhóc này ra khỏi người chị gái em đi, nó rất thích gái đẹp.”
 
Diêu Doanh Tâm chẳng mảy may động lòng, cắn răng nói: “Quỹ đầu tư ủy thác của em sẽ đầu tư cho sản phẩm mới của anh. Anh mau kéo Tiểu Tiện xuống khỏi người chị em đi!”
 
Hai người nhìn nhau, hừ một tiếng rồi nhanh chóng quay đầu.
 
Tề Lỗi biết rất rõ Diêu Doanh Tâm là người nhà của Thiên Thiên. Anh cũng rất muốn yêu thương, che chở cho cô, chỉ là theo bản năng anh không thích cô gái này. Còn về Diêu Doanh Tâm, suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, người hay ở cạnh chị gái đều không phải là người tốt!