Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ

Chương 37: Giải độc




Uống vào khởi tử hồi sinh tuyệt xử phùng sinh chuyển nguy thành an diệu thủ hồi xuân hoàn, Cố Hiểu Đao còn nhung nhớ tư vị hưng phấn và bất an, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi tỉnh lại, trước mắt vẫn là một mảnh tối đen.

Đệch mợ, nói tốt gặp lại ánh sáng đâu!

Cố Hiểu Đao có vài phần thất vọng, khẽ thở dài một tiếng.

Cung chủ bị tiếng thở dài của hắn làm bừng tỉnh, rồi sau đó xoa xoa đầu hắn, “Tỉnh rồi?”

Cố Hiểu Đao rầu rĩ lên tiếng, lủi lủi đầu vào trong ngực hắn.

Cung chủ nắm tay hắn, “Có đỡ hơn chút nào không?”

Cố Hiểu Đao lắc đầu: “Nhĩ Khang, phải làm sao đây, ta vẫn là không nhìn thấy gì cả...” Sau khi nói xong dừng lại, “Khoan đã! Hình như... có cái gì... không đúng...”

Cung chủ thản nhiên nói: “Khôi phục giọng nói.”

Cố Hiểu Đao: “!!!” Thật sự khôi phục!

Cố Hiểu Đao: “Xin hãy dùng bốn chữ hình dung giọng nói của ta.”

Cung chủ: “Cũng là như vậy.”

Cố Hiểu Đao: “...”

Chẳng lẽ không phải là trong trẻo dễ nghe, dồi dào từ tính, lang lảnh êm tai? Phối hợp một chút bộ chết hả?

Cố Hiểu Đao nghi hoặc nói: “Hay là ngươi thích giọng tráng hán của ta hơn? Hơn nữa ngươi đã nghe nghiện rồi?”

Cung chủ: “...”

Không được đâu! Vạn nhất về sau cung chủ nghe được giọng tráng hán mới có thể hưng-phấn thì sao, phải làm sao đây Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Yến Yến, ta biết thẩm mỹ của ngươi độc đáo, nhưng quá siêu tục cũng không tốt!”

Cung chủ ho nhẹ một tiếng: “Yến Yến?”

Cố Hiểu Đao: “Đoạn Đoạn?”

Cung chủ hồi lâu không lên tiếng.

Cố Hiểu Đao thật cẩn thận hỏi: “Tức giận hả?” Đệch mợ, gọi nick name một chút thì tức giận, quả thực không thể kỳ lạ hơn được nữa!

“Không phải...” Cung chủ chần chờ một chút, mất tự nhiên nói: “Về sau ngươi có thể không cần gọi ta cung chủ, trực tiếp gọi tên đi.”

Cho nên vừa nãy cung chủ đang... thẹn thùng? Cố Hiểu Đao hơi sửng sốt, lập tức cười to nói: “Yến Yến!”

Cung chủ: “... Đừng gọi như vậy.”

“Ngươi không thích Yến Yến à, vậy tiểu Yến? A Yến? Yến nhi? Ngươi chọn đi.”

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao buồn rầu nói: “Trực tiếp gọi ngươi là Đoạn Yến tuyệt không thân mật, sao tên của ngươi không phải là ba chữ chứ!”

Cung chủ nói: “Vẫn gọi là cung chủ đi...”

Cố Hiểu Đao ghé vào lỗ tai hắn nói: “Nếu không lén lút gọi ngươi là Yến Yến nha?”

Cung chủ nhẹ nhàng ừ một tiếng, hỏi: “Thân thể sao rồi?”

Cố Hiểu Đao nghĩ nghĩ: “Lần này thắt lưng thật sự không mỏi, chân không đau, thần thanh khí sảng, sức sống tràn trề, một hơi leo sáu lầu cũng không thở dốc!”

Cung chủ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

“Chỉ là ánh mắt vẫn không nhìn thấy...”

“Có thể là trong mật thất không đốt đèn.” Cung chủ đứng dậy xuống giường, sờ soạng một vòng, châm ngọn đèn trên bàn, một bên dùng tay áp sát đi đến trước mặt Cố Hiểu Đao, nhẹ giọng nói: “Có thể nhìn thấy chưa?”

Ánh lửa mờ nhạt lẳng lặng chiếu vào đáy mắt Cố Hiểu Đao.

Ánh sáng không phải là quá mãnh liệt, nhưng Cố Hiểu Đao vẫn là cảm thấy chói mắt. Ca rốt cục gặp lại ánh sáng ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Cố Hiểu Đao nhịn xuống nước mắt vui sướng, rung giọng nói: “Ngươi giơ lên trên một chút.”

Cung chủ lại giơ ngọn đèn cao một chút: “Như vậy à?”

Cố Hiểu Đao ngửa đầu nhìn hắn, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Thật sự là đã lâu không thấy được ngươi.”

Cung chủ mỉm cười.

Cố Hiểu Đao bị nụ cười kia nhoáng lên một cái, chỉ cảm thấy gương mặt tuyệt diễm kia dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối càng đoan chính thanh nhã hơn, nhìn không khỏi có chút ngây ngốc.

Cung chủ đặt ngọn đèn sang một bên, nhéo nhéo mặt hắn: “Đẹp không?”

Đẹp... Cố Hiểu Đao lăng lăng gật đầu, khi phản ứng kịp mặt đã đỏ bừng. Mẹ kiếp cư nhiên bị cung chủ câu dẫn! Cố Hiểu Đao rũ mắt xuống, oán hận nói: “Cũng chỉ như vậy!”

Ý cười trên mặt cung chủ càng sâu: “Cố Hiểu Đao, độc của ngươi hẳn là đã giải hết rồi.”

Cố Hiểu Đao gật đầu, “Hình như là vậy.” Dừng một chút lại nói: “Đa tạ, Yến Yến.”

Cung chủ thản nhiên nói: “Không cần cảm tạ, đến tăng tiến hữu nghị đi.”

Cố Hiểu Đao: “!!!” Bây giờ là thời khắc ôn nhu, ngươi nói chuyện này thật sự tốt hả?

Cung chủ không biết lấy từ nơi nào ra một quyển sách nhỏ, Cố Hiểu Đao thấy nó cực kỳ quen mắt, vẻ mặt tà mị nói: “Hôm nay liền luyện hết tư thế còn lại đi.”

Cố Hiểu Đao nắm lấy chăn, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Ngươi đừng xằng bậy, ta sẽ la lên đó!!!”

Cung chủ thương hại nhìn hắn: “La đi, kẻ nào tới bổn cung liền giết kẻ đó, phá hư chuyện tốt của bổn cung, một người cũng không lưu.”

Cố Hiểu Đao: “...”

Cung chủ dùng chỉ phong tắt ngọn đèn, “Hiểu Đao a, cứ yên tâm cảm nhận đi.”

...

Sáng sớm.

Cố Hiểu Đao coi như nghe được một trận tiếng bước chân, vội vàng đẩy cung chủ ra, khàn giọng nói: “Có người đến!!!!!”

Cung chủ không nhanh không chậm, hôn lên môi hắn, “Tới một người giết một người.”

CẦM THÚ!! Cố Hiểu Đao mệt mỏi đến cực điểm, lại lo lắng người ở bên ngoài sẽ tiến vào, đành phải cầu xin tha thứ nói: “Yến ca ca, tha cho ta được không, ta không dám nữa...”

Cung chủ cười nhạo một tiếng, tiếp tục động tác.

“Nói đi, ta rốt cuộc làm sai chuyện gì??!!!” Cố Hiểu Đao nhìn một lần thượng một chương và một chương khó nhất, giống như cũng không dừng được a!

Khuyên nhủ cung chủ không được, Cố Hiểu Đao nghe tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, đành phải nước mắt lưng tròng kìm nén không phát ra tiếng.

Người ở ngoài cửa đi dạo vài bước, “Bình sư phụ, ngươi nói bọn họ đã dậy chưa...”

Bình sư phụ thản nhiên nói: “Không bằng đẩy cửa vào xem thử?”

Nội tâm Cố Hiểu Đao gào thét nói: Ngàn vạn lần đừng, đẩy cửa chính là chết đó! Cung chủ rất hung tàn! Cái loại mà giết người không chớp mắt!!

Tiểu sư đệ do dự nói: “Ta sợ đau mắt hột.”

Bình sư phụ nói: “Vậy thì gọi bọn họ thử xem?”

Tiểu sư đệ gật đầu, cách cửa la lớn: “Cung chủ, Cố Hiểu Đao, các ngươi đã dậy chưa?!”

Cung chủ không để ý tới, tiếp tục động tác.

Cố Hiểu Đao: “...”

Tiểu sư đệ nửa ngày không được đáp lại: “Chúng ta tiến vào nha?”

Cố Hiểu Đao trong lòng quýnh lên, thở dốc mấy tiếng, miễn cưỡng lên tiếng nói: “Đừng... Đừng đừng, các ngươi... đợi lát nữa rồi vào, ta và cung chủ đang có việc...”

Tiểu sư đệ lặng im vài giây, “Giọng ai vậy...”

Cố Hiểu Đao: “...”

Tiểu sư đệ bừng tỉnh đại ngộ: “Cố Hiểu Đao hả? Sao giọng ngươi khàn thế? Đừng rống to như thế, dễ làm tổn thương cổ họng đó, bọn trẻ bây giờ thật sự là không biết tiết chế.”

Cố Hiểu Đao: “...” Lời như thế từ miệng một thằng nhóc như ngươi nói ra thật sự tốt hả?

Tiểu sư đệ ý vị sâu sa nói: “Nếu bọn ngươi đã có việc, vậy lát nữa chúng ta lại đến.” Nói xong liền kéo Bình sư phụ rời đi.

Chờ sau khi tiểu sư đệ và Bình sư phụ rời đi, Cố Hiểu Đao rốt cục nhịn không được, cả giận nói: “Cái tên cầm thú này...”

Cung chủ vỗ vỗ mặt hắn: “Ngươi thích.”

Cố Hiểu Đao bi phẫn nói: “Ta không thích...” Lúc mà nói đến hai chữ 'không thích' âm điệu không khỏi biến đổi.

Cung chủ: “Ngoài miệng nói là không thích...”

Cố Hiểu Đao: “Thân thể cũng rất thành thật đi...”

Cung chủ: “...”

Chờ đến khi Cố Hiểu Đao sắp tinh-tẫn-nhân-vong, cung chủ rốt cuộc đại (không) phát (còn) từ (điên) bi (cuồng) mà buông tha cho hắn.

Hai mắt Cố Hiểu Đao vô thần nhìn cửa mật thất, trong lòng một mảnh bi thương.

Sau một đêm mây mưa, cung chủ biểu lộ tình cảm nhìn hắn, “Cố Hiểu Đao, đừng làm biếng nằm lỳ trên giường nữa, không sai biệt lắm nên dậy rồi.”

Cố Hiểu Đao: “...”

Ai cũng đừng cản, hắn muốn chiến đấu với cung chủ tới cùng!

Cố Hiểu Đao nhảy dựng lên, đá cung chủ một cước.

Cung chủ dễ dàng nắm mắt cá chân của hắn, thản nhiên nói: “Ngươi cho là có được một nửa công lực của bổn cung thì chính là cao thủ?”

Cố Hiểu Đao: “...” Hắn thật sự chưa nghĩ như vậy bao giờ. Khoan đã, lại nói tiếp bây giờ hắn cũng là thiếu niên có nội lực thâm hậu đi? Có nội lực nói... vẻ mặt hắn không khỏi mang theo vài phần hướng tới.

Cung chủ liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười như không cười nói: “Ngươi không có võ công trụ cột, có nội lực cũng như không.”

Cố Hiểu Đao cắn răng nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến: “Nếu ta đem công lực truyền lại trên người ngươi, có phải là ngươi có thể khôi phục công lực lúc trước không?”

Cung chủ nhướng mày: “Ngươi biết truyền công không?”

Cố Hiểu Đao rút chân mình về, nắm tay hắn nghiêm túc nói: “Ngươi có thể dạy ta.”

Cung chủ lắc đầu: “Ngươi không có biện pháp khống chế nội lực.”

Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Ngươi nghe qua hút tinh đại pháp chưa?”

Cung chủ cau mày nói: “Đó là cái gì?”

“Một loại võ công có thể hấp thụ công lực người khác...”

Cung chủ khinh thường nói: “Cái loại công phu tà môn ma đạo này, sao bổn cung biết được chứ.”

Nhưng các ngươi không phải chính là tà môn ma đạo à... Cố Hiểu Đao cơ trí nuốt những lời này trở vào bụng, “Vậy là không có cách nào trả công lực lại cho ngươi sao?”

Cung chủ cười nhìn hắn, nói từng chữ: “Dùng thân-thể-đền-bù là tốt rồi.”

“...” Cứu mạng, rốt cuộc là cung chủ học được những lời này ở đâu...???

“Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta muốn ngủ.” Cố Hiểu Đao mệt mỏi nằm vào ổ chăn.

Cung chủ một tay kéo lấy hắn, đưa y phục lên nói: “Đến tìm tiểu sư đệ trước rồi ngủ tiếp.”

Cố Hiểu Đao không thuyết phục được hắn, đành phải mặc hắn khoác y phục cho mình.

Hai người thu thập qua loa một phen rồi rời khỏi mật thất.

Tiểu sư đệ đang ngồi xổm trước lô dược nấu thuốc, thấy bọn họ đi tới, nhướng mày nói: “A~ xong chuyện rồi?”

Mặt Cố Hiểu Đao đỏ bừng, hàm hồ ừ một tiếng.

Tiểu sư đệ lộ ra vẻ mặt 'Ta hiểu mà', nấu xong một chén thuốc đưa cho Cố Hiểu Đao: “Uống đi.”

Cố Hiểu Đao tiếp nhận bát thuốc kia, chần chờ nó: “Là cái gì vậy?”

Tiểu sư đệ cũng rót một chén cho cung chủ, lạnh nhạt nói: “Bổ thận thanh nhiệt.”

Cố Hiểu Đao: “...”

Cung chủ bày ra vẻ mặt 'Ta không cần' mà nhìn hắn.

Tiểu sư đệ nói: “Hiện tại không bổ, tương lai đừng hối hận.”

Cố Hiểu Đao: “Sao ngươi nói chuyện giống ông cụ non thế?”

Tiểu sư đệ lộ ra một nụ cười ý vị sâu sa, “Không nói chuyện này nữa, các ngươi đi theo ta.”

Ra khỏi cửa, Chu Tước và thánh y đang ngồi ở trên ghế đá bên ngoài, nhìn thấy bọn họ đi ra, vội vàng vây đi lên.

Thánh y đánh giá Cố Hiểu Đao một chút, cau mày nói: “Sao sắc mặt ngươi giống như là túng-dục-quá-độ?”

“...” Cố Hiểu Đao chà xát mặt, “Hiện tại được chưa?”

Thánh y cả kinh nói: “Giọng ngươi khôi phục rồi?”

Cố Hiểu Đao cười mà không nói.

Thánh y tiếp tục kinh ngạc nói: “Ánh mắt cũng có thể nhìn thấy được?” Tiện đà vươn tay bắt mạch cho hắn.

Thánh y càng giật mình hơn, miệng hắn ấp úng ngập ngừng hai cái, run rẩy nói: “Độc thế nhưng giải đến không sai biệt lắm... y thuật Bình sư phụ quả nhiên là...”