Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ

Chương 24: Trúng độc




Gần tới hừng đông Cố Hiểu Đao mới có thể chợp mắt, câu nói sau cùng trước khi ngủ mê man là: “Nói tốt là có bệnh không tiện nói ra đâu...”

Sắc mặt cung chủ tối sầm, đem Cố Hiểu Đao đang rụt ở trong chăn đưa lưng về phía hắn mà ngủ trở mình lại.

Cố Hiểu Đao mơ hồ tỉnh lại, ánh mắt sưng vù khóc không được đành phải khàn giọng nói, “Còn nhiều thời gian, phải duy trì lâu dài con đường phát triển...” Nếu có thể, hắn nguyện ý cho cung chủ đâm cái đầu, chỉ cần đừng mỗi một lần đổi một tư thế khác là được.

Cung chủ ôm hắn vào trong ngực, giận dữ nói: “Ngươi ngủ đi.”

Cố Hiểu Đao rốt cuộc kiên trì không nổi, ngủ thật say.

Tỉnh lại là lúc trời đã sáng trưng, ánh nắng chói mắt.

Cố Hiểu Đao vừa đói vừa khát, cổ họng giống như bị lửa thiêu cháy, khó chịu nhất chính là... không đề cập tới cũng được.

Mấu chốt là trong phòng thế nhưng không có người.

Đồ tra nam, ăn xong sạch sẽ liền biến mất, uổng công lúc trước hắn cho rằng cung chủ là một đóa tuyết liên thánh khiết trên Thiên Sơn.

Cố Hiểu Đao lặng lẽ xốc chăn lên, cúi đầu nhìn nhìn dấu vết trên người, nhất thời nụ cười cứng đờ trên mặt.

Tùy ý khoác một cái áo, Cố Hiểu Đao nghiêng ngả lảo đảo bước đến ấm trà trên bàn, đổ nửa ngày mới phát hiện bên trong thế nhưng không có nước.

Không có nước thì để làm gì! Cố Hiểu Đao ném ấm trà xuống đất, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh thực hạp.

Trong thực hạp ngược lại có một đĩa bánh nhân đậu.

Cố Hiểu Đao ôm vào trong ngực cầm lấy một cái ăn vài ngụm, cảm thấy không thể nuốt xuống sắp bị nghẹn chết! Nước ở đâu!!! Cố Hiểu Đao phát điên ném thực hạp đi.

Thực hạp lộc cộc lộc cộc lăn đến trước cửa, dừng ở bên chân cung chủ vừa mới vào cửa.

Cung chủ quét mắt nhìn một đống hỗn độn trong phòng, thản nhiên nói: “Tỉnh?”

Vì sao ngươi lại bình tĩnh như thế!!! Vì sao!!! Cố Hiểu Đao khập khiễng xông lên, nắm lấy áo cung chủ, thiên ngôn vạn ngữ ngưng tụ thành một chữ: “Nước...”

Bánh nhân đậu trong miệng hắn còn chưa nuốt xuống, vừa mở miệng, mảnh vụn liền văng lên trên mặt cung chủ.

Cung chủ: “...”

Cung chủ lặng lẽ lau mặt một phen, ôm ngang hắn lên đặt lại giường, rồi thi triển khinh công bay đi.

Cố Hiểu Đao nắm chặt chăn, vẻ mặt bi phẫn: “... Tra... Nam...”

Qua một lát, trong tay cung chủ cầm một cái ấm trà và một cái chén nhỏ đẩy cửa bước vào.

Thì ra không phải là tra nam, Cố Hiểu Đao lệ quang lập lòe mà nhìn hắn, la lên: “... Liên... Hoa...”

Cung chủ cười nhạo một tiếng, rót chén nước đưa đến trước mặt hắn.

Cố Hiểu Đao uống một hơi cạn sạch, “Còn muốn...”

Cung chủ lại rót cho hắn một chén, sau khi Cố Hiểu Đao uống sạch đôi mắt lại trông mong nhìn hắn. Lặp lại vài lần, cung chủ dứt khoát trực tiếp đưa ấm trà cho hắn, Cố Hiểu Đao đối với miệng ấm uống thống khoái, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ngã về trên giường.

Cung chủ ôn nhu nói: “Ngồi dậy, uống cháo trước.”

Cố Hiểu Đao vô lực liếc hắn một cái: “...”

Vì thế cung chủ một tay nâng hắn lên, để cho hắn tựa vào trên người mình, sau đó lấy cháo qua, kiên nhẫn đút từng muỗng từng muỗng cho hắn.

Cố Hiểu Đao vừa uống vừa nghĩ, cho rằng làm như vậy thì bản công sẽ tha thứ cho ngươi...

Ăn xong uống xong, cuối cùng Cố Hiểu Đao cũng khôi phục chút thể lực, chuẩn bị ngủ để thu hồi cảm giác, cung chủ thản nhiên nói: “Ngươi không đi tắm rửa hả?”

Ngươi không đi tắm rửa hả... tắm rửa hả... hả... Cố Hiểu Đao lập tức chấn động, “... Ngươi đây là cái gì giọng điệu gì?”

Cung chủ lạnh nhạt nói: “Câu nghi vấn thông thường.”

“Ngươi vừa hỏi như vậy, nếu ta nói là không đi, chẳng phải là sẽ có vẻ rất lôi thôi?” Cố Hiểu Đao lâm vào trạng thái tự mình chán ghét mà vứt bỏ.

Cung chủ nói: “Không sao, ngươi ngủ đi.”

Tại thời điểm ngươi chưa nói ra câu nghi vấn kia, ta là ngủ được, nhưng hiện tại! Cố Hiểu Đao xốc chăn lên nhảy xuống giường, đi lại có vài phần tập tễnh nhích tới cửa.

Cung chủ ôm tay hỏi: “Đi đâu vậy?”

Cố Hiểu Đao cũng không quay đầu lại: “Tắm rửa.”

Vì thế liền xuất hiện tình cảnh thế này: Cố Hiểu Đao tư thế quái dị đi chậm chạp ở phía trước, cung chủ vẻ mặt nghiền ngẫm ôm tay đi theo phía sau.

Khi ra khỏi cửa tẩm điện, Cố Hiểu Đao nghe được một tổ đối thoại như vầy:

“Ta thắng, độc y đại nhân còn có thể đứng lên, lại có thể đi đường, trả tiền.”

“Chúng ta đánh cược chính là hắn có thể đứng lên trước giờ Mùi, hiện tại giờ Mùi đã qua, không tính.”

“Suỵt nhỏ giọng một chút, cung chủ ở phía sau.”

...

Nội tâm Cố Hiểu Đao giống như già nua thêm hai tháng, thật sự là lòng người dễ thay đổi, lòng người không chân thành.

Đi được một lúc, cung chủ ở phía sau yên lặng nói ra một câu: “Ôn tuyền ở bên trái.”

Cố Hiểu Đao quay đầu lại lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp tục đi về phía bên phải. Tại sao ngươi nhiều lần ở trước mặt độc giả không cho ta mặt mũi vậy hả?

Cung chủ thấy hắn khăng khăng cố chấp, hơi thở dài, tiến lên vài bước ôm ngang hắn lên.

Cố Hiểu Đao yên lặng vài giây, bắt đầu giãy dụa.

Trước khi hắn mở miệng cung chủ đã điểm bên hông hắn một cái, Cố Hiểu Đao biến thành thân không thể động, miệng không thể nói.

Cố Hiểu Đao dùng ánh mắt: “!!!!”

Cung chủ nhấc lên y bào của hắn che mặt hắn lại, liền bay đến ôn tuyền.

Cố Hiểu Đao: “...”

Lần thứ hai trở về ánh sáng, lấy lại được thanh âm, thân thể tự do, Cố Hiểu Đao đã thư thái ngâm mình ở trong ôn tuyền.

Nhưng là trong lòng hắn có vài phần khó chịu, dù sao loại chuyện bị thụ phản công nhưng lại phản thành công này, cũng không phải mỗi một nhân vật chính đều sẽ gặp được.

Cố Hiểu Đao suy tư nửa ngày, quyết định làm một vị công vừa khoan dung lại vừa rộng lượng, vì thế tình ý sâu xa nói với cung chủ đang đứng bên bờ: “Lần này ta tha thứ cho ngươi, lần sau đừng nghịch ngợm ở chỗ này nữa, biết chưa?”

Cung chủ: “...”

Cung chủ móc quyển sách từ trong ngực ra: “Hôm qua mới hơn mười trang, hiện tại tiếp tục?”

Cố Hiểu Đao nghe vậy, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, leo lên bờ, bắt đầu mặc y phục.

“Ngươi không muốn sao?” Cung chủ dùng giọng nói tràn ngập hấp dẫn ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

Cố Hiểu Đao gắng gượng điều động chính mình phải có tự chủ kiêu ngạo, tăng tốc mặc y phục nhanh hơn.

“Lạch cạch.” Một bình sứ nhỏ lăn đến bên chân của hắn.

Ý, cái bình ở đâu vậy? Cố Hiểu Đao không chút nghĩ ngợi, khom người xuống nhặt, bỗng nhiên phía sau đau xót.

Cố Hiểu Đao gào khóc thảm thiết bỗng nhiên cảm thấy... cảnh tượng này... rất quen thuộc a...

...

Ba ngày sau.

Cung chủ hỏi Cố Hiểu Đao bên cạnh: “Triển Chiêu, ngươi còn muốn đến Bách Thảo đường không?”

Cố Hiểu Đao hai mắt vô thần hốt hoảng nói: “Không đi.” Diêu Ẩn và Tứ Cửu cũng đã ở cùng một chỗ, còn đi cái rắm.

Nghĩ đến Diêu Ẩn, trong lòng Cố Hiểu Đao liền bốc lên ngọn lửa trả thù, không cho hắn chút lợi hại, mình không gọi là Triển Chiêu! Vì thế hắn lại kiên định nói: “Đi.”

Nhưng núi kia cao chót vót, leo lên rất vất vả, mình còn suy yếu như vậy, vì muốn trả thù mà đáp ứng cái mạng nhỏ của mình, tựa hồ không đáng giá a... Hắn do dự nói: “Bằng không hay là đừng đi.”

Bất quá có cung chủ ở bên cạnh, có lẽ là không cần tự mình đi đường? Nói như vậy, giống như đi cũng không sao, “Vẫn là đi đi...”

Cung chủ: “... Ta đã sớm sai người dọn Bách Thảo đường của ngươi đến dưới chân núi, ở ngay bên cạnh tẩm điện, bố cục bên trong đều giống hệt như ban đầu, đồ vật cũng không sai biệt lắm.”

Trong lòng Cố Hiểu Đao rất cảm động, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cung chủ, tựa vào trong lòng ngực hắn, thản nhiên nói: “Làm điều thừa.“.

Cung chủ: “...”

“Nếu đây là tâm ý của ngươi, vậy ta liền gắng gượng mà đi xem thử.”

Cung chủ: “...”

Cung chủ: “Chu Tước, sai người đem Bách Thảo đường dọn trở về trên núi.”

Cố Hiểu Đao ôm thắt lưng cung chủ một phen, “Ta sai! Ta chỉ là muốn cao lãnh một chút, để đền bù tiếc núi ta không thể làm công.”

Cung chủ: “Tiếc nuối?”

Ánh mắt Cố Hiểu Đao sáng lên: “Hay là ngươi cũng hiểu được tiếc nuối, cũng muốn thử xem tư vị mặt dưới?”

Cung chủ không nói hai lời cầm lấy sách bên gối.

Cố Hiểu Đao rưng rưng nói: “Thực xin lỗi, ta tuyệt đối không cảm thấy tiếc nuối, ta rất hưởng thụ.”

Lúc này cung chủ mới lộ ra vẻ mặt 'Biết ngay là ngươi thích mà'.

Cố Hiểu Đao tâm đau quá, người nói dối phải nuốt một ngàn cây kim đó ô ô ô.

Trong đầu Cố Hiểu Đao còn đang ôm ấp ý niệm nhất định phải giết chết Diêu Ẩn, bước vào Bách Thảo đường.

Nhưng khi đặt chân xuống hắn có chút do dự, trên đất rậm rạp thảo dược, bình lọ, tản ra màu sắc mùi vị kì quái. Giống như... không có chỗ có thể đặt chân.

Cố Hiểu Đao quay đầu nhìn về phía cung chủ nói: “Nói tốt là giống y hệt bố cục lúc trước đâu?”

Cung chủ quay đầu, dùng ánh mắt hỏi ý kiến người làm việc phía sau.

Giáo chúng Cửu Vân cung đứng bên cạnh nghe vậy sắc mặt đại biến, lập tức quỳ xuống một mảng lớn, một người đầu lĩnh nói: “Cung chủ minh giám, chúng tiểu nhân thật sự là dựa theo bố cục Bách Thảo đường! Vì hoàn nguyên bộ dáng lúc đó, vài huynh đệ chúng ta còn trúng độc, đến nay chưa tỉnh!”

Cố Hiểu Đao: “...”

Cố Hiểu Đao nói: “Cung chủ, ngươi muốn cùng nhau đi vào không?”

Sắc mặt giáo chúng càng khó coi hơn, lập tức khuyên can nói: “Cung chủ! Không được!”

Cố Hiểu Đao cười to hai tiếng: “Ngài vẫn là đừng đi vào, vạn nhất xảy ra chuyện không hay...”

“Ngươi liền ở góa.” Cung chủ thản nhiên bổ sung.

Cố Hiểu Đao: “...”

Dù sao ta là bách độc bất xâm, ha ha a ha ha ha!! Cố Hiểu Đao cũng không quay đầu lại bước vào Bách Thảo đường.

Bách Thảo đường kia quả nhiên giống như Diêu Ẩn nói lúc trước, không có một quyển sách ghi chép lại, tất cả đều là bình bình lọ lọ.

Cố Hiểu Đao mò lấy một cái bình. Ý, Tăng Khí hoàn, nghe qua hình như là thứ tốt, Cố Hiểu Đao cầm một viên bỏ vào miệng, ngọt còn ăn rất ngon.

Đặt bình về chỗ cũ, Cố Hiểu Đao lại cầm lấy một cái bình nhỏ bên cạnh. Ý, Ngưng Thần đan, nghe qua cũng không tồi, vì thế lại cầm một viên bỏ vào trong miệng.

...

Một lát sau, cước bộ Cố Hiểu Đao phù phiếm chạy ra Bách Thảo đường, nhào vào trên người cung chủ, chậm rãi nó: “Vì sao ta lại cảm thấy đầu có chút choáng váng? Cước bộ có chút mềm nhũn? Ngực đau nhói?”

Sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, khi nói chuyện mũi và khóe miệng đều chảy ra máu đen.

Cung chủ biến sắc, ôm ngang lấy hắn nhíu mày nói: “Chu Tước! Gọi tất cả y sử Cửu Vân cung đến tẩm điện bổn cung!” Nói xong liền ôm Cố Hiểu Đao thi triển khinh công mà đi.

Cố Hiểu Đao lão lệ tung hoành mà nằm ở trên giường, kéo tay cung chủ khóc ròng nói: “Ô ô ô số ta thật là khổ, ta không phải là bách độc bất xâm, sư huynh gạt ta... ọc ọc ọc ọc...” Vừa nói, cổ họng một bên cuồn cuộn chảy ra máu bọt.

Trên mặt cung chủ hiếm khi có vài phần bối rối, chùi máu cho hắn, quát lớn: “Đừng nói nữa, chờ y sử đến đây.”

Cố Hiểu Đao lắc đầu nói: “Ngươi để cho ta nói đi, nói không chừng ta sắp chết...”

“Người sắp chết, lời nói cũng thật, cung chủ, giờ khắc này ta chỉ muốn nói với ngươi, ta bị đặt ở phía dưới rất không vui, phi thường không vui... Nếu ta có thể may mắn sống sót, ngươi có thể đừng ngạo kiều để cho ta làm công không?”

Sắc mặt cung chủ nhất thời tối sầm, hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ngươi giả vờ thành bộ dáng này chính là vì nói chuyện này?”

Ta cũng hy vọng đây là giả vờ biết không! Cố Hiểu Đao u oán nhìn hắn, lại phun ra một ngụm máu đen, chậm rãi quay đầu. Loại tình huống này không phải đều là 'được được được ngươi nói cái gì ta cũng đáp ứng' sao, phản ứng của ngươi là thế nào?

Mệt mỏi quá a, Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, thân thể cũng dị thường mệt mỏi.

Cung chủ vặn mặt hắn, cuống quít nói: “Ngươi đừng ngủ, chịu đựng.”