Vừa định gắp một miếng bánh bao nhân thịt thì nghe được một tiếng 'cẩn thận', tiện đà ngón tay đau xót, phục hồi lại tinh thần thì đũa đã bị đánh bay.
Thật đáng sợ a! Đây là lời cảnh cáo 'Trên bàn ăn đều là của ta, nếu ngươi dám động một miếng thì sẽ giết ngươi' sao??
Cố Hiểu Đao rướm lệ chớp mắt nhìn cung chủ xin giúp đỡ, đã thấy cung chủ cũng ngừng đũa, vẻ mặt hiện lên sát khí. Chu Tước ở một bên đứng lên, sắc mặt đề phòng.
Xảy, xảy ra chuyện gì?
Cố Hiểu Đao liếc mắt nhìn hai người một cái, trộm thò tay sờ miếng bánh bao.
Một chiếc đũa bay tới lướt qua mu bàn tay hắn, đầu đũa cắm vào bàn nửa tấc, đuôi đũa còn đang run rẩy.
Nha nha nha ta chỉ muốn ăn một bữa thật ngon, vì sao lại đối xử với ta như vậy?! Cố Hiểu Đao sợ tới mức cứng còng sống lưng, cũng không dám nhúc nhích.
Phía đối diện, cung chủ đang thưởng thức chiếc đũa còn lại, cười nhạo nói: “Trong đồ ăn có độc, ngươi nhìn không thấy sao?”
Cái này phải thấy thế nào hả! Hay là mắt ngươi là làm bằng bạc, chỉ cần đồ ăn có độc thì sẽ biến thành đen? Cố Hiểu Đao nhìn chằm chằm những đồ ăn hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Chu Tước ăn nhiều như vậy chẳng phải là...”
Nói xong liếc mắt nhìn Chu Tước, không nhìn thì thôi vừa nhìn liền muốn dọa tè ra quần. Mặt Chu Tước đã bắt đầu ửng tím, sấn với một thân hồng y kia thật sự là hồng xứng tím, sánh với... Phi, thời gian này hẳn là phải nói lời quan tâm a, Cố Hiểu Đao lo lắng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Cung chủ lạnh lùng nói: “Nói chuyện này thì có ích lợi gì, lấy Thanh Ngọc hoàn ra đây.”
Cố Hiểu Đao nghi hoặc: “Đó là cái gì?”
Cung chủ híp mắt lại, “Ngươi không mang theo?”
Cố Hiểu Đao: “Bộ ta có mang hả?” Lại nói, sao hắn lại biết ta lén lút mang theo mấy cái bình của độc y chứ?
Dưới ánh mắt uy hiếp của cung chủ, Cố Hiểu Đao đành phải móc bình nhỏ ra đặt ở trên bàn.
“Bên trong hình như không có Thanh Ngọc hoàn, ngươi cảm thấy Ô Kê Bạch Phượng hoàn thế nào? Ô Kê Bạch Phượng hoàn, nối xương liền da, hiệu quả rõ ràng không chứa đường.”
Cung chủ yên lặng liếc mắt quét qua những bình nhỏ đó một cái, nhíu mày nói: “Cần ngươi thì có tác dụng gì?”
Hoàn hảo là phải nói 'giữ ngươi thì có tác dụng gì'! Cố Hiểu Đao cẩn thận nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cung chủ không nói, giơ tay áo lên hướng về phía cửa sổ, chỉ nghe được một tiếng 'A', một đạo bóng đen xẹt qua bên cửa sổ, trực tiếp ngã vào phòng.
Cố Hiểu Đao vỗ tay: “Oa ~ cung chủ hảo cừ khôi hảo cừ khôi ~!”
Bóng đen đứng lên, phun ra hai ngụm huyết, chỉ vào Cố Hiểu Đao mắng to: “CMN sao ngươi lại giúp đỡ ngoại nhân trêu đùa ta!”
Cố Hiểu Đao: “???”
Người nọ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng, hắc bào trên người rất là nhìn quen mắt.
Thấy vẻ mặt hắn không giải, người nọ càng tức giận hơn: “Ngay cả Đoạn Trường tán cũng không giải được, còn sống trên đời làm gì nữa? Mệt ngươi lúc trước còn xông ra tên tuổi.”
Cố Hiểu Đao: “Ngươi là ai?”
Người nọ kích động nói: “Ta là đại sư huynh của ngươi - thánh y a!”
Không nghĩ tới độc y còn có một đại sư huynh? Cố Hiểu Đao có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, suy nghĩ nửa ngày, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu, “Thật không?”
Thánh y dừng một chút: “Xảy ra chuyện gì?”
Cố Hiểu Đao chủ động khai báo: “Không sai, ta lại phát bệnh.”
Chỉ thấy thánh y nhảy dựng lên, nhào qua nắm lấy tay trái Cố Hiểu Đao.
Cố Hiểu Đao vội vàng hất tay, “Thí chủ có chuyện gì hảo hảo nói a...hảo hảo nói, không nên động thủ a.”
Thánh y nắm bắt mạch môn hắn, quát: “Đừng động!”
Cố Hiểu Đao liền thành thành thật thật không động.
Một lát sau, Cố Hiểu Đao thấy lông mày hắn càng ngày càng nhíu lại, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Thế nào? Ta có tin vui? Là long phượng thai hả?”
Thánh y lườm hắn một cái, không biết lầm bầm nói cái gì.
Cố Hiểu Đao a một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến: “Không phải nói ta bảy tuổi liền vào Cửu Vân cung sao, sao lại còn sẽ có sư huynh? Sư phụ ta là ai?”
Vẻ mặt thánh y phức tạp, “Thật sự bệnh không nhẹ, ngươi có rảnh vẫn là trở về quỷ cốc một chuyến đi.”
Cái tên quỷ cốc này, nghe qua có vài phần kinh khủng lại có vài phần điếu tạc thiên, Cố Hiểu Đao kích động nói: “Quỷ cốc ở đâu?”
Thánh y: “...” Quay đầu nhìn về phía Đoạn Yến nói: “Ngươi mang theo sư đệ ta ở bên cạnh là muốn dẫn ta ra?”
Đừng nói sang chuyện khác a! Trả lời ta đi!
Đoạn Yến mỉm cười: “Độc y không y, thánh y khó tìm, lời này nói cũng không sai.”
Thánh y sửa sang lại y phục, ném một cái bình nhỏ về phía Chu Tước, có thể nhìn ra là giải dược, sau đó nói: “Nói đi, vì sao muốn dẫn ta đến??”
Đoạn Yến nói: “Sư đệ của ngươi quên phối phương hóa công tán, đành phải hỏi ngươi một chút.”
Thánh y quay sang thương tiếc mà nhìn Cố Hiểu Đao, buồn bã nói: “Phối phương hóa công tán ngươi cũng quên?!”
Cố Hiểu Đao không nhìn hắn, bày ra vẻ mặt chỉ trích nhìn về phía cung chủ: “Ngươi mang ta ra ngoài chính là muốn dẫn sư huynh của ta ra?”
Thánh y vội la lên: “Sư đệ! Ngươi trả lời ta trước a!”
Cung chủ nhướng nhướng mày: “Cũng không hoàn toàn là vậy.”
Thánh y: “Uy, các ngươi đừng lướt qua ta nói chuyện phiếm a!”
Cố Hiểu Đao chỉ vào cung chủ nói: “Vậy ngươi nói a, mang ta ra ngoài là muốn làm gì?”
Cung chủ khinh thường mỉm cười: “Thời điểm bổn cung làm việc cần lý do sao?”
Nhất định là còn có âm mưu gì ở bên trong! Cố Hiểu Đao ôm tay nói: “Nếu đã tìm được sư huynh của ta, vậy ta có thể đi được chưa?”
Cung chủ: “Đi?”
Cố Hiểu Đao nghiêm túc nói: “Ta muốn lưu lạc thiên nhai, truy đuổi tự do.”
Cung chủ mỉm cười: “Ngươi còn chưa tìm được Thu Tam Nguyệt đến lập công chuộc tội, nói cách khác ngươi như trước là phản đồ Cửu Vân cung, bất luận đi tới đâu cũng sẽ bị người Cửu Vân cung đuổi giết.”
Cố Hiểu Đao: “... Bỏ mạng thiên nhai rất kích thích.”
Cung chủ: “Nhưng mà ngươi không có tiền a.”
Cố Hiểu Đao: “...” Đây thật sự là một chuyện đau khổ.
Thánh y bị xem nhẹ ở một bên nói: “Tìm ta có chuyện gì không? Nếu không có gì thì ta đi trước.”
Cung chủ hàm tiếu: “Giao phối phương hóa công tán ra đây.”
Thánh y hất đầu lắc lắc: “Ngươi kêu ta giao thì ta phải giao sao? Ta cũng không phải người Cửu Vân cung ngươi.”
Sư huynh, ngươi quả nhiên một thân chính khí! Cố Hiểu Đao yên lặng dựng thẳng ngón tay cái cấp thánh y.
Cung chủ cười lạnh: “Không giao?”
Thánh y ngoan cố, “Không giao.”
Cung chủ gật đầu, “Vậy ngươi đi chết đi.” Nói xong hơi nâng tay áo, phóng một chiếc đũa về phía hắn.
Thánh y biến sắc, gian nan né tránh, nhíu mày nói: “Làm sao có thể, thực quân phấn của ta cư nhiên không có tác dụng?”
Cố Hiểu Đao hiếu kỳ nói: “Đó là cái gì?”
Thánh y nghẹn họng liếc mắt nhìn hắn một cái, “Độc dược ta chế, sau khi ngửi phải thì sẽ làm cho người ta tâm thần không yên, không có biện pháp tụ khí.”
Ôi thần kỳ thế, Cố Hiểu Đao nói lời thấm thía nói: “Ngươi xem danh hào của ngươi mang theo một chữ thánh, dùng độc làm gì a.”
Thánh y xù lông nói: “Y độc vốn là cùng một nhà, bộ chỉ có mình ngươi có thể chuyên tấn công bằng độc dược thôi hả, còn ta thì không thể dùng!”
Ế, đây là đạp trúng cái đuôi nào rồi? Cố Hiểu Đao nhấc tay đầu hàng nói: “Có thể có thể có thể, ngài thích như thế nào thì làm như thế ấy. Khoan đã, phấn kia là ngươi vẩy vào trong không khí?”
Thánh y tức giận nói: “Nếu không thì sao!”
Cố Hiểu Đao che mũi, cả kinh nói: “Lúc nào a!! Sao ngươi không nói sớm, a a a a a ta cũng hít vào rồi, làm sao đây làm sao đây? Không được, ta cảm thấy tim của ta đập hơi nhanh...”
Thánh y: “... Thể chất ngươi bách độc bất xâm, hơn nữa trong cơ thể ngươi lại không có chân khí, hít cũng không sao biết không?”
Bách độc bất xâm!! Ngoạn ý này xem như là bàn tay vàng đi? Đúng không đúng không? Cố Hiểu Đao kinh hồn chưa định vỗ vỗ ngực, quay đầu nhìn cung chủ, chỉ thấy cung chủ khí định thần nhàn, trên mặt treo nụ cười khinh miệt.
Cố Hiểu Đao nói: “Hắn hình như thật sự không có việc gì.”
Thánh y xoa tay nói: “Hắn biết thuật nín thở, sớm biết như vậy ta liền dùng cái khác!”
Cung chủ không kiên nhẫn nhìn thánh y: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao hay là không giao?”
Thánh y gật đầu: “Giao.”
Ha hả, tiền đồ đâu? Cố Hiểu Đao quyết định rút lại lời khen lúc nãy.
Thánh y nhìn nhìn bốn phía: “Không có giấy bút sao mà viết?”
Cung chủ vỗ vỗ tay, Diễm Cô bưng văn chương trang giấy bước đến.
Từ khi Cố Hiểu Đao biết được người này là nam, sẽ không có biện pháp nhìn thẳng hắn. Cố tình hắn còn mỉm cười nháy mắt với Cố Hiểu Đao một cái.
Cả người Cố Hiểu Đao run lên, xoay mặt qua chỗ khác.
Diễm Cô cười khẽ một tiếng, đặt văn chương trước mặt thánh y, rồi lại chậm rãi bước ra ngoài.
Ánh mắt thánh y dõi theo hắn một đoạn, lẩm bẩm nói: “Xinh đẹp như vậy, sao lại có hầu kết?”
Cả người Cố Hiểu Đao run lên, vỗ bàn cười như điên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”
Thánh y bất mãn nói: “Ngươi cười cái gì, chờ ta cẩn thận chẩn đoán bệnh, nhất định có thể trị tốt cho nàng không để lại chút tỳ vết nào.”
Cố Hiểu Đao cười chảy nước mắt: “Vậy ngươi có thấy hắn ngực hắn bằng phẳng, khung xương rất lớn không?”
Thánh y nghiêm túc nói: “Này không ngăn cản một nữ tử xinh đẹp.”
Cố Hiểu Đao nâng mặt bĩu môi: “Nhưng là hắn là nam tử a, mệt ngươi là học y thế nhưng nhìn đoán không ra.”
Vẻ mặt thánh y khiếp sợ, trong mắt hiện lên vô vàn cảm xúc, cuối cùng hình ảnh dừng thành kiên định, ném bút, mặt nghiêm túc chuyển về phía cung chủ: “Ta có thể gia nhập Cửu Vân cung không?”