Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 64-2: Ngoại truyện: Sổ tay nuôi con của Vũ Hóa Điền




Cho dù nàng chết cũng phải chết trên tay ta, nếu không dù là đường xuống Hoàng Tuyền ta cũng phải lôi nàng về!

Tam đương đầu đầu trọc đưa hai bánh bao đi dạo phố, lúc trở về trong tay mỗi đứa cầm một chiếc kẹo đường hồ lô, ăn rất nhiều.

Hán Hoa thấy vậy liền nổi giận: “Ai cho phép các con ăn đồ ăn bên ngoài? Bẩn chết.”

Bánh bao nhỏ: Mẹ nói ăn bẩn sống lâu.

Hán Hoa: “Vớ vẩn, thế mà còn dám tự nhận mình là lang trung!” Nói xong cầm hai chiếc kẹo đường hồ lô vứt đi.

Hai bánh bao không chịu, khóc òa lên. Vũ Hóa Điền đau đầu, ra lệnh cho phòng bếp làm hai chiếc kẹo đường hồ lô, lúc này mới thôi.

Sau đó, Tam đương đầu bị phạt hai tháng lương.

***

Tam đương đầu đầu trọc đưa hai bánh bao đi dạo phố, bánh bao số một để ý một mỹ nam.

Bánh bao số hai vung tay lên, những cao thủ Tây xưởng lập tức xông lên cướp người.

Chuyện kinh động lớn, hai bánh bao bị xách đến trước mặt Vũ Hóa Điền nghe dạy bảo.

Hán Hoa: “Bắt người cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là… Tỷ tỷ con mới ba tuổi con đã đi cướp đàn ông cho nó, con có cảm thấy làm như vậy là có chút không ổn không?”

Không đợi bánh bao số hai trả lời, bánh bao số một lập tức gào khóc, bánh bao số hai thấy thế cũng không chút do dự khóc theo.

Đêm đó mỹ nam được tắm rửa sạch sẽ đưa lên giường bánh bao số một.

Sau đó, Tam đương đầu bị phạt hai tháng lương.

***

Tam đương đầu đầu trọc đưa hai bánh bao đi dạo phố, trên đường đi gặp được một ông chú trung niên đẹp trai khí khái phong độ, các bánh bao mừng rỡ.

Về nhà thấy phụ thân Hán hoa nhà mình quá ẻo lả, không đủ đàn ông, một trái một phải ôm đùi Hán hoa đòi đổi cha.

Bánh bao số một: Cha, cha quá đẹp, chúng con muốn một phụ thân cao lớn khôi ngô.

Bánh bao số hai: Đúng vậy, bọn con muốn đổi cha mới.

Hán hoa từ ái cười xoa đầu hai đứa nhỏ, dịu dàng nói: “Cái này phải hỏi mẹ các con, cha không quyết định được.”

Hai bánh bao quay sang ôm chân cô, chớp đôi mắt tròn xoe tràn ngập chờ mong nhìn cô.

Cô nhìn Vũ Hóa Điền, hắn trả lại cho cô ánh mắt sắc lẹm như dao khiến cô giữa ngày hè mà mồ hôi lạnh cứ chảy ròng ròng.

Cô: Không được T v T

Hai bánh bao khóc òa, bị Vũ Hóa Điền ôm đi dỗ dành an ủi.

Sau đó, Tam đương đầu bị phạt hai tháng lương.

***

Tam đương đầu giúp hai bánh bao rời nhà trốn đi, bị phạt lương một năm.

Tam đương đầu: “Ty chức oan uổng… Ty chức cũng bị ép buộc mà… Trong nhà ty chức đã không còn gì ăn nữa rồi… Ty chức đã thiếu nợ phủ nhiều tiền lắm… Ty chức không chịu nổi nữa…”

Hán hoa: “Có ý kiến ngươi có thể từ chức.”

Tam đương đầu: “Ty chức không có ý kiến.” T v T

***

Ăn cơm

Không ai thích ăn bánh chay.

Bánh bao số một: “Con không muốn ăn cái này, con muốn ăn bánh nhân hoa quế.”

Hán hoa: “Sai phòng bếp làm ngay đi.”

Bánh bao số hai: “Con muốn ăn bánh nhân mè đen.”

Hán hoa: “Làm tiếp.”

Cô: “Vậy ta muốn bánh nhân đậu.”

Hán hoa: “Không có.”

Cô: …

***

Bởi vì hai bánh bao bị Vũ Hóa Điền chiều chuộng từ nhỏ, vô công rỗi nghề, vì để cho bọn chúng trải nghiệm khó khăn của cuộc sống, cô sai phòng bếp đổi bữa tối thành bánh ngô và dưa muối. Cô lo tay nghề đầu bếp quá tốt, còn cố ý dặn dò: “Nhất định phải giống loại dân chúng bần cùng ăn….”

Buổi tối, hai bánh bao thấy món mới liền hiếu kỳ, cầm bánh ngô cắn một miếng lớn, mặt liền nhăn như mướp đắng, nuối không trôi!

Bánh bao số một: “Con không muốn ăn cái này.”

Vũ Hóa Điền: “Không được, đây là mẹ các con cố ý chuẩn bị cho các con đấy.”

Bánh bao số một: “Con thích phụ thân nhất.”

Vũ Hóa Điền: “Được rồi, sai phòng bếp làm món khác đi.”

Bánh bao số hai: “Vậy con cũng không ăn.”

Vũ Hóa Điền: “Không được, con trai phải chịu được cực khổ.” Bánh bao số hai: “Phụ thân tốt nhất, không ăn được không?”

Vũ Hóa Điền: “Thôi, ăn cùng tỷ tỷ con đi.”

Cô làm gương tốt, cầm lấy bánh ngô cắn một cái, thật lòng là nuối không trôi!

Cô: “Vậy ta cũng không ăn.”

Vũ Hóa Điền: “Không được.”

Cô: “Phụ thân tốt nhất, ta thích phụ thân nhất, không ăn được không?”

Vũ Hóa Điền: “Cũng tốt, không muốn ăn thì đừng ăn nữa, buổi tối phụ thân cho nàng ăn ngon.”

Cô: “Ta ăn bánh ngô vậy.”

Vũ Hóa Điền: “Không được.”