Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 13




【 Thần y cho rằng ta đón cô đến đây là để hưởng thụ sao? Nếu như không cần cô trông chừng, thì ta giữ cô lại có tác dụng gì?】

Cô mơ mơ màng màng đứng dậy, dụi mắt, sửng sốt một lúc mới nhớ ra phải làm gì. Cô đi đến bên lò thuốc trong góc, dùng thìa gỗ cạo ra một đống thuốc mỡ đã nấu xong, bôi lên một tấm khăn trắng sạch sẽ. Bôi xong cô phẩy phẩy, đợi tới khi nhiệt độ thích hợp thì cầm tấm khăn đến trước mặt Vũ Hóa Điền nói: “Đến lúc thoa ngoài da rồi.”

Cô đắp thuốc mỡ tự chế lên vết thương của Vũ Hóa Điền, trước khi đắp cô quan sát cẩn thận vết thương của hắn sau khi ngâm thuốc, chỗ đó dường như sưng đỏ. Cô nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Vũ Hóa Điền: “Thuốc tắm hôm nay có vừa không? Ta thấy nơi này sưng to quá, có cần giảm bớt một phần thuốc không, chuyện này quá vội vàng dù sao cũng có chút hại sức khỏe.”

“Đây chẳng phải là kết quả thần y muốn sao?” Vũ Hóa Điền lạnh lùng đáp.

Trong phòng tắm nóng bức, cô lại run lẩy bẩy, vốn còn đang buồn ngủ cũng sợ đến mức tỉnh như sáo. Cô vội vã nịnh nọt đáp: “Điều đại nhân muốn mới là điều tiểu nhân muốn, tiểu nhân hiện giờ chỉ cầu mong đại nhân sớm bình phục, ta cũng có thể trở về núi tiếp tục sống cuộc sống nhàn hạ của ta, ngày ngày để người ta hầu hạ như thế này ta có chút không quen.”

“Hừ, cô thật sự cho rằng mình còn có thể trở về được sao?” Vũ Hóa Điền cười nhạo, câu nói kia khiến cô thấy lạnh cả người. Cô không biết tại sao hắn lại nói điều này, hiện giờ trở mặt đối với cả hai bên đều không có lợi, không phải sao? Không rõ trong lòng Vũ Hóa Điền tính toán điều gì, hai chân cô mềm nhũn, vô thức quỳ xuống. Vũ Hóa Điền từ trên cao nhìn xuống cô đang run rẩy, một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu không quen được người khác hầu hạ, có cần ta rút những nha hoàn kia về không? Để thần y ở đây được thoải mái, ta thấy nên để cô sau này tự mình chặt củi nấu nước mua thức ăn nấu cơm thôi.”

Nghe hắn đột nhiên chuyển chủ đề, thần kinh vốn căng thẳng của cô lập tức thả lỏng. Cô ngẩng đầu lên cười nịnh nọt, nói: “Cái đó, là ta thuận miệng nói thôi, đại nhân ngài tuyệt đối đừng cho là thật. Nếu bắt ta làm những việc vặt ấy rồi trễ nải chữa bệnh cho đại nhân thì không tốt đâu. Ha ha…” Nói xong, cô cười ngây ngô mấy tiếng, cố gắng để mình nhìn có vẻ thật lòng nhất.

“Cẩn thận đầu lưỡi của cô.” Vũ Hóa Điền hờ hững liếc cô một cái rồi không nói thêm gì nữa.

Không được lệnh của hắn cô cũng không dám đứng lên, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, đắp thuốc cho hắn. Nhìn thấy thuốc mỡ đắp lên vết thương, hắn đau đến mức cả người run lên bần bật, cô mới tìm lại được chút cân bằng. Cô để hắn tự cầm lấy chiếc khăn, rồi mới lấy một miếng vải dài, quấn giữa háng hắn như khố cố định chiếc khăn tẩm thuốc. Cuối cùng nói: “Đại nhân đừng quên bốn canh giờ sau nhất định phải tháo ra. Sau này mỗi ngày đều phải làm đúng giờ, một khi ngừng thuốc, sẽ phải bắt đầu lại từ đầu. Mấy ngày nữa còn phải châm cứu, chờ tìm được đủ nguyên liệu chế thuốc uống thì uống thuốc cũng không được gián đoạn.”

Vũ Hóa Điền khẽ gật đầu, trái lương tâm nói: “Làm phiền thần y rồi.” Nói xong thay xong quần áo đi trước.

Đợi cho Vũ Hóa Điền đi xa, cô mới mệt mỏi vịn cửa đi ra ngoài. Cô ngẩng đầu lên nhìn trời sao, những ngày này bao giờ mới kết thúc? Nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi hắn? Cũng không biết hiện giờ cách thời gian phim bắt đầu còn bao lâu, trong ấn tượng mơ hồ của cô phim bắt đầu khi Tây xưởng mới thành lập không lâu, có lẽ rất nhanh sẽ bước vào tình tiết trong phim rồi. Đến lúc đó chỉ cần Vũ Hóa Điền chết, cô nhanh chóng chuồn đi mai danh ẩn tích chắc cũng không phải là chuyện gì khó. Cùng lắm thì có thể tham gia vào phe chính nghĩa, nói mình bị Vũ Hóa Điền chiếm đoạt thân thể như thế nào, bọn họ chắc sẽ không làm khó dễ cô. Nghĩ đến chuyện hắn cưỡng bức cô, mũi cô xon xót, nếu như không phải đang ngửa đầu, nước mắt sợ là đã sớm chảy xuống rồi.

Sau hơn hai tháng, tất cả coi như ổn định, Vũ Hóa Điền mỗi ngày trở về đúng giờ phối hợp cô dùng thuốc, không ở trong nội cung trực. Vào lúc cô gần như đã thích ứng với nếp sống này, lại xảy ra một chuyện.

Hôm đó trời vừa sáng, cô bị Tố Tuệ Dung lôi từ trong chăn ra. Chỉ thấy vẻ mặt cô ấy lo lắng, vừa giúp cô thay quần áo vừa nói: “Công công truyền chỉ đã đến, Đốc chủ không ở trong phủ, phu nhân phải đi tiếp chỉ.” Động tác của cô ấy rất nhanh, thay xong quần áo lại bắt đầu giúp cô rửa mặt trang điểm. Tất cả chuẩn bị xong, cô vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ.

Tố Tuệ Dung lôi cô đến sảnh chính, lại giúp cô sửa sang lại trang sức, chẳng bao lâu sau công công truyền chỉ đã đến. Tố Tuệ Dung đỡ cô quỳ xuống, công công phẩy phất trần nói: “Truyền khẩu dụ của Vạn quý phi, mời Vũ phu nhân vào cung một chuyến.” Nói xong, hắn cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, phu nhân không cần lo lắng.”

Cô không biết vẻ mặt mình lúc này thế nào, nhưng nhất định là rất mất tự nhiên, nếu không công công kia cũng sẽ không nói như vậy. Vạn quý phi đột nhiên mời cô vào cung là chuyện cô lo lắng nhất. Vũ Hóa Điền gần đây không trực trong cung nữa, hiện giờ giống nhân viên sáng chín chiều năm, ngoại trừ đơn vị thì chỉ ở nhà. Hắn hẳn là đã hai tháng không tới chỗ tình nhân, giờ thì vui rồi, tình nhân của hắn tới tìm cô.

Tố Tuệ Dung sai người cầm tiền đưa cho vị công công kia, hơn nữa còn dâng trà ngon hầu hạ, rồi mới đưa cô về thay quần áo. Vào cung gặp nương nương nhất định phải mặc chính trang, quan phu nhân thật sự đều có quần áo Cáo Mệnh, thế nên hàng nhái như cô cũng đành ăn mặc long trọng một chút. Cô không dám ăn mặc quá gây chú ý, chú ý không phải là muốn chết sao, lại không dám quá khiêm tốn, sợ bị người ta moi móc nói không tôn trọng Vạn quý phi. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể vấn một kiểu tóc bình thường, là kiểu vấn phổ biến nhất hiện giờ.

“Tuệ Dung, sau khi ta đi cô nhất định phải lập tức đi mời đại nhân nhà cô, hiểu chưa?” Cô rất sợ mình sẽ một đi không trở lại. Đối với Vũ Hóa Điền cô có giá trị lợi dụng, nhưng Vạn quý phi không biết, ở trong mắt cô ta cô cùng lắm chỉ là vợ bé của Vũ Hóa Điền mà thôi.

Tố Tuệ Dung trịnh trọng gật đầu nói: “Phu nhân yên tâm, chức trách của Tuệ Dung là bảo vệ phu nhân an toàn, ám vệ trong quý phủ không ít, tất cả đều là Đốc chủ tự mình huấn luyện, nhất định sẽ không để phu nhân gặp chuyện bất trắc.”

Mặc dù Tố Tuệ Dung nói như vậy, nhưng trong lòng cô luôn bất an. Cô không rõ Vũ Hóa Điền có thể vì núi dựa lớn của hắn mà tạm thời từ bỏ chữa bệnh hay không, lúc này cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã đốt quyển sách thuốc kia. Nếu không hắn đã có thể dễ dàng thay thế cô, để mặc cô bị hắn hại chết rồi.

Cô được Tố Tuệ Dung dìu lên kiệu, đi theo phía sau cỗ kiệu của vị công công truyền chỉ kia tới hoàng cung. Dọc đường đi cô liên tục quay đầu nhìn về phía phủ của Vũ Hóa Điền, mặc dù cô đã từng vô cùng ghét chỗ đó, nhưng bây giờ đối với cô mà nói nơi ấy tương đương với an toàn, cô không thể rời khỏi đó. Vào giờ phút này trong lòng cô thậm chí có chút mong chờ Vũ Hóa Điền, mong chờ hắn giống như nam chính trong vô số tiểu thuyết xuyên không từ trên trời giáng xuống cứu vớt nữ chính trong lúc nước sôi lửa bỏng. Cho dù không hy vọng xa vời là nam chính, ít nhất cũng nên là một nhân vật phản diện vừa chính vừa tà, dù sao cô đối với hắn vẫn còn chút giá trị lợi dụng, chỉ mong hắn đừng vứt bỏ quân cờ là cô.