Hàn Lâm ứng tuyển vào công ty Hoàng Liệt cũng không khó khăn mấy.
Tuy từ lúc tốt nghiệp đến giờ cô không có công tác, nhưng tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của một trường Đại học danh tiếng giúp ích rất nhiều cho cô.
Thêm nữa là sự giúp sức của Sở Nhiên, người đã lập ra rất nhiều lần phỏng vấn giả tưởng nhằm rèn luyện khả năng ứng đối và nghiên cứu chủ đề mà giám khảo đưa ra.
Cuối cùng, Hàn Lâm thành công vượt qua vòng phỏng vấn, trở thành nhân viên tập sự của công ty này.
Buổi đầu tiên Hàn Lâm nhận việc cũng là đúng lúc Cố Đình Lập có chuyến công tác dài hạn ở nước ngoài.
Từ khuya hôm trước Hàn Lâm đã quen đường quen nẻo chuẩn bị xong quần áo tư trang cho chuyến đi này của anh, cũng không dự định nói cho anh biết việc mình trở thành nhân viên tập sự.
Buổi sáng 8 giờ, Hàn Lâm có mặt tại phòng quản lí nhân sự của Hoàng Liệt, cùng vào với cô đợt này có thêm hai người nữa, một nam một nữ trẻ trung nhìn rất năng động, khiến người hơn bảy năm chưa tiếp xúc với công việc chuyên môn như cô bỗng chốc cảm thấy áp lực bội phần.
Trưởng phòng nhân sự tên Từ Khai, là một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặt lúc nào cũng niềm nở, thuộc dạng người khéo đưa đẩy điển hình.
Hoàng Liệt vừa được thành lập không bao lâu, nhu cầu tuyển thêm nhân sự tại các bộ phận rất lớn.
Dạo gần đây Từ Khai vội vàng trước sau không nghỉ, mái tóc ít ỏi trên đầu cũng âm thầm rơi mất một nửa.
Hàn Lâm nhìn có vẻ trầm ổn hơn hai sinh viên mới ra trường kia nên Từ Khai có ý muốn giữ cô lại phòng quản lý nhân sự giúp đỡ.
Vừa hay việc này cũng đúng như mong muốn của Hàn Lâm, cô không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Từ Khai dẫn cô đi qua một dãy hành lang trên tầng 8, vừa đi vừa dùng khăn lau mồ hôi khắp mặt, không nhanh không chậm giới thiệu với cô về sơ đồ các bộ phận, trước nhất là đi gặp giám đốc nhân sự, sếp trực tiếp của bọn họ.
Rất nhanh, bọn họ đã tới nơi.
Hàn Lâm vuốt lại váy áo, đẩy cửa rồi nép sau thân hình tròn trịa của ông ta, nghe ông ta dùng giọng điệu ân cần giới thiệu:
- Giám đốc Trình, đây là nhân viên tập sự mới của phòng quản lý nhân sự.
Hàn Lâm, đến đây chào đi.
Đây là giám đốc Trình của công ty chúng ta.
Hàn Lâm từ phía sau lưng Từ Khai thoáng ngước mắt nhìn.
Người ngồi sau bàn làm việc có phong thái khá thoải mái mái, bộ vest đen cắt may khéo léo ôm lấy thân hình cân đối, khuôn mặt điểm một nụ cười ôn hòa, không phải là Trình Nam thì còn là ai nữa?
Trình Nam nhướng mi, đang định mở miệng thì cô gái trước mặt đã nhanh chóng lên tiếng :
- Chào giám đốc Trình, tôi là nhân viên tập sự Hàn Lâm, mong anh chỉ giáo nhiều hơn.
Ngẩn ra trong chốc lát, đón lấy đôi mắt nhấp nháy ra hiệu của cô, anh nở một nụ cười, giọng rất ấm áp:
- Chào cô! Tôi cũng mới tiếp nhận chức vụ này, chúng ta hãy cùng cố gắng.
Sau đó, anh nhìn Từ Khai đang đứng cạnh quan sát:
- Trưởng phòng Từ có việc thì cứ đi trước, tôi có vài chuyện muốn hỏi cô Hàn.
Từ Khai nhìn qua cô gái bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp thanh tao, thân hình cân đối hoàn hảo trong bộ váy công sở, giám đốc Trình có ấn tượng tốt muốn chiếu cố cũng là đương nhiên.
Đây cũng là lý do Hàn Lâm được chọn trong mấy chục ứng viên ứng tuyển cho vị trí này, dù cho kinh nghiệm còn khuyết thiếu.
Kinh nghiệm có thể mài giũa, nhưng mỹ nhân loại số một số hai thì không phải lúc nào cũng chọn đến công ty non trẻ như công ty bọn họ.
Suy cho cùng thì nhân viên nữ xinh đẹp sẽ làm tăng giá trị cho bộ mặt công ty, không phải sao?
Thế là ông ta cười ha hả, nhìn về phía anh rồi nói.
- Vâng, tôi cũng còn nhiều việc nên xin phép ra ngoài trước.
Hàn Lâm, cô tiếp chuyện giám đốc Trình xong thì quay trở lại, tôi sẽ bảo người sắp xếp bàn ghế và phân công công việc cho cô.
Nói xong, Từ Khai nhanh chóng lui ra ngoài, còn tri kỷ khép hờ cửa phòng lại giúp họ.
Hàn Lâm chờ thân hình tròn lẳn của ông ta đi xa chút, mới nhìn về phía Trình Nam đang lẳng lặng nghiên cứu mình nãy giờ.
Anh phát hiện ánh mắt của cô, lại nở nụ cười ôn hòa.
- Sao hả? Thấy em bất ngờ khi gặp tôi ở đây nhỉ? Chẳng phải lần gặp trước ở nhà ông Hàn, em đã biết tôi chuẩn bị hợp tác với Hằng Lập rồi sao? Ngược lại, tôi muốn hỏi em làm gì ở đây?
Ánh mắt Hàn Lâm có chút trốn tránh, nở nụ cười gượng.
- Đến luyện tập chút chuyên môn, nếu không tấm bằng cử nhân sẽ bị mối mọt ăn hết lúc nào không hay.
Trình Nam thấy câu trả lời lời của cô có chút chiếu lệ nhưng không tiện truy vấn thêm nữa, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt pha chút nghiền ngẫm, cuối cùng khoát tay.
- Em về chỗ làm việc đi, nếu muốn giấu diếm thân phận mình thì tôi cũng không nói ra.
Nhưng công ty Hoàng Liệt trực thuộc Trung Thiên và lại nằm cùng tòa nhà tổng bộ, em nghĩ Cố Đình Lập sẽ mất bao lâu để phát hiện việc này?
- Bao lâu thì bao lâu, giờ thì tôi tạm thời chưa muốn nói.
Cảm ơn anh trước vậy.
Rời phòng Trình Nam, xuyên qua dãy hành lang vắng vẻ đến gần thang bộ, Hàn Lâm loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện từ đầu ngã rẽ đằng kia.
Giọng nam từ tốn trầm thấp kia không thể quen thuộc hơn nữa, là giọng của Cố Đình Lập.
Vì từ xa chỉ nghe âm thanh đứt quãng đang đến gần, Hàn Lâm nhanh chóng tiến vào cửa thang bộ, nép mình vào cánh cửa, nghe tiếng bước chân hai người đang đến gần, trong tiếng bước chân bình ổn của anh có xen lẫn tiếng giày cao gót lộc cộc.
Vừa lúc hai người đi ngang cửa thang bộ, giọng cô gái vang lên uyển chuyển:
- Em muốn cùng đi...!lần này hợp tác...
Tiếng bước chân dần rời xa cửa, cô đã xác định được chủ nhân của giọng nói đó: Là Bội Châu!
Chẳng phải cô ấy đang là Giám đốc bộ phận PR của MJ sao, làm thế nào mà cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này cùng Cố Đình Lập.
Còn chồng cô, người đáng lý ra lúc này đang ở trên máy bay đi công tác nước ngoài, sao lại xuất hiện ở chỗ này cùng cô ấy?.