Câu nói của Trình Nam không chỉ có tác dụng vả mặt Thiệu Húc Khanh mạnh mẽ mà còn đông cứng Trần Tư Mỹ ở bên cạnh, cô dùng một đôi mắt ngỡ ngàng để nhìn anh.
Trình Nam xoay người đứng trước mặt cô, tấm lưng vững chãi che lại tầm mắt của Thiệu Húc Khanh, ánh mắt nóng cháy nhìn cô pha lẫn chút tinh nghịch kèm đắc ý, cúi người thì thầm bên tai cô:
- Lần trước tôi đã bảo khi gặp lại sẽ có chuyện quan trọng cần nói với em.
Chính là chuyện này đấy! Tôi cũng biết mình làm thế này là hơi đường đột, nhưng xin em đừng làm cho tôi bẽ mặt trước anh ta!
Trần Tư Mỹ giương đôi mắt tròn lay láy lên nhìn anh, nhận ra tuy anh đang dùng giọng vui đùa với mình nhưng bàn tay đặt trên vai cô lại run nhè nhẹ, cô hé miệng thành một nụ cười vui vẻ, nép sát vào lòng anh bất chấp ánh nhìn chằm chằm của Thiệu Húc Khanh:
- Em cũng đâu có nói sẽ từ chối!
Trình Nam đưa tay ôm lấy cô, lồng ngực rung động vì nụ cười thỏa mãn, cô nghe anh nhẹ nhàng thở ra:
- Tốt quá, bây giờ anh có thể thở bình thường rồi,anh nín thở nãy giờ đó.
Sự ấm áp tỏa ra từ lồng ngực và vòng tay anh xua tan những bức bối kìm nén nãy giờ của cô, Trần Tư Mỹ nhẹ nhàng cất giọng, khuôn mặt giấu trong lớp áo sơ mi anh khiến tiếng nói trở nên ồm ồm:
- Em còn đang thắc mắc là anh định bao giờ sẽ nói với em cơ.
- Em biết?
- Hừm, IQ lẫn EQ của em không thấp như anh nghĩ đâu.
Cô bất mãn cấu lấy hông anh, Trình Nam siết chặt vòng tay hơn rồi thở dài một hơi.
Sự chấp nhận nhanh chóng của Trần Tư Mỹ khiến anh cảm thấy vui sướng kèm theo chút bất ngờ.
Vốn anh tưởng rằng với người lạnh nhạt như cô sẽ rất lâu mới tiếp nhận tình cảm của một người khác phái xa lạ, tưởng rằng đoạn đường trở thành bạn trai của cô sẽ gặp không ít trắc trở.
Như thế này thì tốt quá, lần này anh trở lại công ty sẽ không còn phải chịu đựng vẻ mặt nhơn nhơn đắc ý của Cố Đình Lập.
Hở ra là “Cậu không biết đâu!” Làm như cưới vợ sớm là oách lắm vậy, anh cũng sắp rồi.
Bạn học Trình hoàn toàn không biết lối suy nghĩ này của mình thật sự rất là bất thường, ai đời vừa tỏ tình đã muốn người ta trở thành vợ? Nếu như Trần Tư Mỹ đọc được suy nghĩ này của anh, hẳn là sẽ đổ mồ hôi hột trước tốc độ yêu đương đơm hoa kết trái như tên lửa này của anh.
- Hai vị, có thể dời chỗ để nói chuyện yêu đương anh anh em em không? Đây là cổng sở cảnh sát, anh Trình không quan tâm đến mặt mũi của chính mình thì cũng nghĩ đến hình tượng của Tư Mỹ một chút chứ?
Cái giọng điệu cay độc chua loét này không lẫn vào đâu được, Trình Nam buông tay xoay người lại, quả nhiên là đội trưởng Tần đang cau có đứng đó, Thiệu Húc Khanh thì không biết đã rời đi từ đời nào rồi.
Khuôn mặt Trần Tư Mỹ từ từ đỏ ửng lên, cô rụt rè tụt về phía xa Trình Nam một chút, lí nhí chào:
- Anh Ba!
Tần Tranh nhìn cô gái nhỏ khép nép bên cạnh Trình Nam và vẻ mặt thẹn thùng hiếm hoi của cô, những lời răn dạy cứng rắn vốn muốn nói ra lúc này nghẹn lại trong cổ họng, chỉ đành xoay sang Trình Nam nã pháo:
- Anh Trình dạo này rảnh rỗi nhỉ, cứ đến tìm Tư Mỹ suốt.
Anh thất nghiệp đấy à? Em gái tôi ngốc nghếch một chút nhưng tôi sẽ không bao giờ để nó tìm một gã lông bông để gửi gắm cuộc đời đâu.
Trình Nam hắng giọng, tuy nhìn vẻ khó chịu và ngôn từ đặc mùi thuốc súng của Tần Tranh khiến anh không vừa mắt lắm, nhưng từng lời anh ta đều là vì suy nghĩ và quan tâm cho Trần Tư Mỹ, vì thế anh quyết định dịu giọng với sếp Tần:
- Anh rảnh không? Uống cà phê cùng tôi nhé, đội trưởng Tần?
Tần Tranh gật đầu nhanh chóng với vẻ kiêu căng.
Vì thế Trình Nam xoay qua Trần Tư Mỹ, dịu giọng dặn dò cô bạn gái mới toanh của mình:
- Hôm nay chắc không ăn cơm cùng em được rồi.
Bây giờ anh đưa em về nhà nghỉ ngơi, nhớ ăn uống rồi hãy ngủ, tối anh sẽ gọi cho em.
Trần Tư Mỹ nhìn sắc mặt hầm hầm của Tần Tranh, trù trừ không chịu gật đầu lại không dám khuyên ai trong hai người.
Vẻ bối rối lo lắng ấy khiến lòng Trình Nam ngọt như nhúng mật, còn sếp Tần chỉ thấy chua đến rụng cả răng.
Tần Tranh không nhịn được nổi xung lên, mới đó đã bắt đầu lo lắng cho người ngoài rồi đấy:
- Còn không mau đi? Anh ăn thịt được anh ta chắc? Biến đi!
Không muốn nhìn cảnh chướng tai gai mắt thêm một lần nào nữa, đội trưởng Tần hất hàm về phía quán cà phê bên cạnh sở cảnh sát:
- Tôi đợi anh trong đó, đi nhanh về nhanh.
À không, đi cho cẩn thận, còn đi về thì mặc xác anh!
Nói xong cũng không chờ Trình Nam đồng ý hay phản đối, sếp Tần nhấc đôi chân dài bước nhanh về phía đó.
Tên khốn, ngày xưa dây dưa không rõ với Sở Nhiên, tin đồn bay đầy trời đã đáng ghét lắm rồi, giờ còn thò tay muốn tóm lấy cô gái thiếu thốn tình cảm như Trần Tư Mỹ, nghĩ qua nổi ải của anh không?
Trình Nam nhìn bóng dáng ông anh vợ tương lai ngang hông, bất đắc dĩ thở dài.
Xem ra phải bán tin tình báo kia để có thể lách qua cánh cửa hẹp của Tần Tranh rồi.
Gặp Trần Tư Mỹ chưa lâu nhưng anh cũng nhận ra cô ấy đối với người anh họ trái tính trái nết này rất kính trọng, có thể gọi là nói gì nghe nấy.
Giả sử như Tần Tranh quyết tâm ra tay ngăn cản tình cảm giữa họ, chưa biết chừng cô gái này sẽ dứt khoát ngay mà không cần đợi anh ta nhắc đến lần thứ hai.
Trình Nam vừa lái xe vừa âm thầm quyết định, mặc dù trong lòng phỉ nhổ đội trưởng Tần tính tình quái gở, cũng nhất định phải nhẫn nhịn lấy lòng anh ta thật tốt.
Đợi đến lúc anh rước được người đẹp về nhà làm bà Trình rồi, thử xem anh ta có thể vươn tay dài đến bao nhiêu nữa?.