Hàn Lâm đóng mạnh cửa xe lại.
Chưa bao giờ cô phải rơi vào hoàn cảnh ngại ngùng như lúc nãy.
Cố Đình Lập xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện, dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Lục Nam, đối xử với Sở Nhiên càng không khách khí.
Hàn Lâm không thể làm gì khác hơn là chào hai người rồi kéo anh rời khỏi đó.
Chưa kịp ngồi vào ghế sau xe thì Cố Đình Lập đã bảo tài xế chạy xe kia đi rồi, cô đành phải theo anh đến chiếc xe còn lại.
Cố Đình Lập ngồi vào ghế lái, quay sang nhắc Hàn Lâm:
- Em cài dây an toàn đi!
- Không thích!
Anh không nói nhiều, nhoài người sang kéo lấy dây đai cài giúp cô, bóng anh phủ trùm lên người cô, hơi thở gần như không khoảng cách khiến Hàn Lâm cảm thấy mặt mình nóng lên.
Dường như anh sắp hôn cô, nên từ chối hay chấp nhận?
Lắc đầu xua tan ý nghĩ không đứng đắn đang dâng lên ồ ạt trong đầu, Hàn Lâm quay lại nhìn vào mắt Cố Đình Lập.
- Không diễn vai mất trí nữa sao?
Anh thu tay và cả người quay về ghế, trả lời rất bình tĩnh:
- Tôi không hiểu em muốn nói gì.
Hàn Lâm không nhịn được phải cười lạnh:
- Ha, không hiểu? Anh nghĩ rằng mình diễn giỏi lắm sao, tổng giám đốc Cố? Em khuyên anh sau này dù có ra sao cũng đừng động ý tưởng dấn thân vào nghiệp diễn kiếm tiền, nước bọt chê bai của khán giả sẽ nhấn anh chết chìm luôn.
Anh nhìn cô, hỏi một cách bình thản:
- Em nghĩ tôi giả vờ mất trí nhớ?
- Chứ sao nữa.
Nếu như anh hoàn toàn không nhớ gì về tình cảm của hai chúng ta, vậy thái độ lúc nãy của anh đối với Lục Nam là thế nào?
- Chúng ta vẫn chưa hoàn thành thủ tục ly hôn, trên lý thuyết em vẫn là vợ của tôi.
Tôi ngăn chặn mọi khả năng mình có thể bị cắm sừng thì không ai có thể chất vấn.
Hàn Lâm cũng liệu định anh sẽ nại cái cớ này ra, vì thế cô mở túi xách lấy điện thoại, chọn vào trong một nhóm riêng tư, tên của nó là "Hội những người yêu Bóng Bay".
Lướt đến những chủ đề mới nhất trong nhóm, thời gian tạo cũng khá lâu rồi, tận chín hay mười năm trước.
Đây là nhóm mà người đàn anh cùng khóa với Cố Đình Lập hiện đang làm việc ở công ty Hoàng Liệt đã kéo cô vào.
Hàn Lâm vốn cũng không để ý gì đến nó, đã bỏ quên từ lâu.
Cho đến một buổi sáng cách nay mười ngày, một bình luận mới được cập nhật thu hút sự chú ý của cô.
Đó là một chủ đề khá lâu rồi, nội dung chính về một bức ảnh.
Hàn Lâm vừa nhìn đã nhận ra cô gái đang cúi người ôm Bóng Bay ngồi cạnh bồn hoa chính là mình, mặc dù người chụp ảnh chỉ chụp một bên mặt.
Người đăng bài và chụp ảnh là một cô gái, cô ấy bảo mình mang theo thức ăn đến định tiếp tế cho con mèo múp kia, ai ngờ đã có mỹ nữ chăm sóc nó rồi.
Cô ấy khen con mèo biết chọn lọc, chỉ nhận thức ăn và sự chăm sóc của người đẹp không thôi.
Bên dưới bài đăng, các nam sinh viên nhao nhao ao ước mình được biến thành con mèo diễm phúc ấy, có người còn ra giá cao cho ai có thể cung cấp thông tin về cô gái kia.
Mọi người ồn ào một trận rồi chủ đề này rơi vào quên lãng.
Ấy thế mà vào buổi sáng hôm ấy, chủ đề kia bị nổi lên chỉ vì một bình luận mới.
"She belongs to me!" (Cô ấy thuộc về tôi!)
Chủ nhân của bình luận ấy không có nickname, chỉ có một chuỗi số đơn điệu.
Hàn Lâm vừa nhìn thấy đã nhận ra nó thuộc về ai.
Đây chính là dãy số mà suốt thời thiếu nữ mộng mơ cô có thể đọc xuôi đọc ngược không sai một số.
Là số điện thoại của Cố Đình Lập dùng trước giờ.
Bị ép nhìn bình luận và dãy số kia, Cố Đình Lập vẫn chối bỏ một cách thản nhiên:
- Đây là bằng chứng của em đấy hả? Tôi thừa nhận là tôi đã bình luận như thế, nhưng cũng đâu liên quan gì đến em.
Đối tượng được tôi nói đến là Bóng Bay, nó...!thuộc giống cái.
Bây giờ anh bẻ ngược chữ "she" ấy để chối tội, quả nhiên là đầu óc nhanh nhạy cộng thêm cái lưỡi không xương của người làm ăn.
Hàn Lâm tức nghẹn họng, đành phải xuất đòn sát thủ:
- Cứ cho là như vậy đi, nhưng thật ra cái bán đứng anh không phải chỉ có vụ này.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhấn mạnh từng chữ:
- Tổng giám đốc Cố, bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ anh không biết mỗi lần nói dối thì chóp tai của anh sẽ đỏ lựng lên sao?
Cố Đình Lập giật mình, lập tức liếc ảnh trong gương chiếu hậu của mình trong vô thức.
Quả thực là đỏ ửng rồi.
Đang lúc rối rắm lại nghe vợ yêu dùng giọng nói ôn nhu mát lạnh chờn vờn quanh lỗ tai mình:
- Anh giỏi lắm, để em lo lắng khổ sở theo đuổi anh lâu như vậy.
Tận hưởng có vui không, ông xã? Anh đã muốn ly hôn đến vậy, chi bằng tranh thủ lúc này em đang rảnh rỗi, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục lần cuối luôn đi.
Tiện bề cho anh tình chàng ý thiếp với người ta.
Nhìn nụ cười dịu dàng mát lạnh ấy, anh như đọc được suy nghĩ của Hàn Lâm: Anh thừa nhận đi, em cam đoan sẽ không đánh chết anh đâu!
Biết không thể che giấu được nữa, anh hắng giọng nhìn cô, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch.
- Em biết từ lúc nào?
- Hừm! Từ buổi tối đầu tiên về nhà, anh- hôn- trộm em.
Anh cười khúc khích xong lại thở dài:
- Anh hết cách rồi.
Vốn định trêu em một chút, nhưng nhìn thấy em nổi cơn ghen tuông với Bội Châu thì anh lại nảy ra ý đồ nông cạn này.
Anh choàng qua ôm lấy cô, Hàn Lâm ngúng nguẩy muốn đẩy ra nhưng anh cứ như giác hút gỡ mãi không ra.
- Ai có ngờ đâu lại đẩy chính anh vào hoàn cảnh khó chịu như thế.
Vừa gặp lại sau khi chia cách hai tuần, vợ yêu lại nằm sát một bên mà không thể đụng, anh chỉ còn cách hôn trộm một tí mà thôi..