Anh...!không nhận ra em sao?
Sắc mặt Hàn Lâm trắng bệch trong phút chốc, cổ họng nghen lại một lúc lâu mới tìm lại được tiếng nói của chính mình, hỏi với vẻ thảng thốt.
Cô chăm chú nhìn gương mặt của Cố Đình Lập, không ngoài sự dự liệu của cô, anh lắc đầu:
- Không nhớ!
Không biết từ lúc nào trợ lý Thoại đã chạy đến, trên trán đầy mồ hôi nhễ nhại, gấp gáp muốn phân bua:
- Cô Hàn Lâm, thực ra có việc này, vì sợ ảnh hưởng đến quá trình tĩnh dưỡng của cô, tôi đã không dám nói.
Vết thương trên đầu của tổng giám đốc tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng cũng tạo ra tổn thương cho vùng não bên trái của anh ấy.
Bác sĩ nói, anh ấy tạm thời có thể mất đi một số ký ức.
Vốn tôi còn chần chờ xem trong thời gian này anh ấy có tiến triển gì không thì mới nói với cô.
Không ngờ hôm nay tôi tới chậm...
Nhìn màn sương mù giăng trong mắt Hàn Lâm, anh ta thực sự cảm thấy ngại ngùng:
- Xin lỗi cô, cô Hàn Lâm!
Hàn Lâm hít một hơi sâu thật sâu, để giọng của mình không còn nức nở gấp gáp:
- Anh ấy nhớ được những gì và quên những gi? Còn nữa, tại sao lại gọi tôi là "cô Hàn Lâm"?
Thoại Sơn cảm thấy mình thật sự rất khổ sở, anh đâu có biết ông chủ mình sau khi tỉnh dậy lại trở thành con người khó chiều như trước đây nữa rồi.
Bởi vậy, anh ta mới lắp ba lắp bắp:
- Nhớ hết tất cả, chỉ, chỉ quên mỗi mình cô.
Vì thế nên, nên anh ấy không cho tôi gọi vợ trên danh nghĩa của anh ấy là phu nhân nữa.
Anh ta nói xong thì muốn tự cắt đứt đầu lưỡi mình.
Thật quá sơ suất khi lặp lại nguyên văn lời ông chủ trong lúc Cố Đình Lập đang "chập mạch" thế này, sau khi mọi chuyện ổn lại chắc chắn là anh ta phải chuẩn bị xin chỗ làm mới rồi.
Nhưng mà oan cho anh ta lắm, anh ta đã cố giải thích, nhắc nhở đủ điều rằng trong quá khứ ông chủ rất yêu chiều vợ mình rồi, nhưng sếp không nghe, còn hỏi ngược lại anh ta với con mắt hoài nghi rõ ràng:
- Cậu nhận của cô ta bao nhiêu tiền cho lời nói dối này? Định đổi chỗ làm thì nói tôi chớ đừng ăn cây táo rào cây sung như thế.
Rõ ràng là ông chủ không tin tưởng anh ta! Nhân cách vàng bị nghi ngờ, trợ lý Thoại phẫn nộ suy nghĩ sẽ để mặc sếp làm xằng làm bậy, sau này quỵ lụy van xin cũng là chuyện xứng đáng phải chịu, chẳng liên quan gì đến trợ lý tép riu là anh hết.
Bên kia Hàn Lâm đã đi đến trước mặt Cố Đình Lập.
Lúc này anh đang ngồi trên giường lặng im nhìn cô, trong mắt không còn niềm hân hoan lấp lánh như cô đã tưởng tượng, thay vào đó là sự lạ lẫm xen lẫn bất ngờ.
- Anh thật sự không nhớ em là ai sao?
Anh im lặng gật đầu.
- Không nhớ một chút gì về em cả?
Anh ngước mặt nhìn cô, nét mặt bình thản không gợn một chút xíu cảm xúc:
- Nghe nói, chúng ta đang trong giai đoạn hoàn tất thủ tục ly hôn?
Hàn Lâm sững sờ, xém chút nữa cô quên mất chuyện kia rồi.
- Ai nói với anh? À, Bội Châu.
Cô xoay sang nhìn Bội Châu đang đứng lúng túng bên cạnh Cố Đình Lập, bộ dạng yếu đuối đáng thương như đang bị bắt gian tại trận vậy.
Thật nực cười, vậy mà có lúc cô còn thấy thương xót cho hoàn cảnh bi đát của cô ta, nghĩ rằng cô ta vì bị Chu Hà Quang bức ép mới trở thành một người phụ nữ lẳng lơ bị vùi dập.
Xem ra Sở Nhiên nói đúng rồi, cô cứ dùng tâm địa thánh mẫu để phán đoán một người nên cuối cùng bị rắn cắn lúc nào không hay.
- Sao cô lại ở bên chồng – tôi? Anh ấy mất trí nhớ thì cô có thể xem như tôi không tồn tại à?
Hai chữ “chồng tôi” phát âm rất rõ ràng và vang dội.
Cố Đình Lập nhịn không được nhướng mày nhìn cô, có lẽ thấy bất ngờ vì một cô gái có vẻ ngoài nhu mì như cô cũng có lúc phùng mang trợn má như vậy.
Bội Châu rơm rớm nước mắt, cả người càng nép vào chân giường phía sau Cố Đình Lập, không dám nhìn thẳng vào Hàn Lâm.
A, nhìn bộ dạng kia mới nhỏ bé đáng thương làm sao.
Cô còn chưa kịp làm gì mà?
Không biết có phải vì mang thai nên cảm xúc của Hàn Lâm có phần hơi nhạy cảm hay không, hiện tại nhìn thấy cảnh Bội Châu kề cận bên anh thì cô cảm giác khó chịu muốn phát giận.
Dù là ai khác cũng không sao, nhưng sự xuất hiện của Bội Châu là một dấu ấn không thể xem nhẹ trong suốt cuộc hành trình anh và cô đến với nhau.
Dù anh đã bảo rằng xưa kia cũng không có chút tình yêu nam nữ với cô ta, nhưng Hàn Lâm vĩnh viễn không quên được cảm giác tủi thân tràn trề khi phải ngày ngày thấy cô ta ra vào sóng đôi, ríu rít trò chuyện với anh.
- Là tôi gọi cô ấy đến vì công việc.
Cô quản cũng rộng nhỉ?
Cố Đình Lập lên tiếng với giọng bình thản.
Thoại Sơn che mắt không dám nhìn sắc mặt của bà chủ đang càng ngày càng khó coi, trong lòng thắp một nén nhang cầu nguyện trong im lặng cho ông chủ mình.
- Em là vợ anh, chẳng lẽ không thể hỏi chuyện cô gái cứ kè kè bên chồng của mình sao?
Cố Đình Lập ngồi trên giường, hai chân dài thong thả để xuôi theo hướng đối diện cô, nghe thấy giọng nói mang theo chút nghèn nghẹn của cô thì hơi sững lại, sau đó lại sờ cằm hỏi Hàn Lâm:
- Vậy vợ của tôi, em nói xem vì sao chúng ta lại đi đến bước đường phải kéo nhau ra tòa nhỉ? Mấy hôm nay rảnh rỗi, tôi đã bảo luật sư mang thỏa thuận ly hôn đến và xem qua rồi, trong đó toàn là điều khoản có lợi cho em thôi.
Với tính cách của mình trước giờ, khẳng định là tôi sẽ không bao giờ chịu thiệt về mình.
Nếu như đã quyết định cho em nhiều quyền lợi ưu việt bất thường như vậy, chỉ có thể có một nguyên do mà thôi: Lúc đó tôi rất nóng lòng muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Anh nhìn Hàn Lâm đang cắn môi, bồi thêm một câu:
- Một cuộc hôn nhân bảy năm không công khai cho mọi người biết, hẳn là đã đạt được sự đồng thuận của cả hai người chúng ta, và nhất định đó không phải một cuộc hôn nhân vì tình yêu..