Đã bảo cô câm miệng, bị điếc à?
Theo sau tiếng quát là một cái tát vang dội.
Hai mắt Hàn Lâm hoa lên, miệng phun ra đám chất lỏng đã nhuốm màu hồng bên trong, vẫn cất giọng cười cợt.
- Tức giận rồi? Như thế này mới giống con người thật sự của ông.
Cần gì phải đội lớp vỏ chính nhân quân tử ấy mãi làm gì? Ông không mệt mỏi sao? Hay là vờ vịt mãi thành quen, chính bản thân ông cũng bị đánh lừa đến quên đi bản chất thối nát của chính mình rồi, ông Chu?
Đôi mắt Chu Hà Quang như tóe lửa, hắn ta nhổm người lên bóp lấy cằm Hàn Lâm ngăn không cho cô nói tiếp, giọng rít qua kẽ răng.
- Mắng tôi tôi là tiểu nhân thối nát? Vậy để tôi cho cô biết thế nào là thối nát nhé? Mùi vị của cô vài tháng trước vẫn còn làm tôi nhớ mãi không quên đấy!
Nhắc đến chuyện đó, Hàn Lâm nghĩ ngay đến đứa con không được chào đời của mình, nỗi căm hận khiến cô cắn môi mình đến bật máu.
- Ông đừng hòng giở trò cũ rích đó.
Tôi có bỏ cái mạng này cũng không cho ông đạt được ý đồ đâu.
Chu Hà Quang ngả nhởn đưa tay lần xuống cổ áo của cô, ngón tay như có như không phất qua xương quai xanh non mịn, cất giọng ma quỷ:
- Cô có thể bỏ được cái mạng nhỏ của mình, nhưng còn sự an nguy của cô gái kia thì sao nào.
Theo ánh nhìn của hắn ta, Hàn Lâm liếc qua một góc tường khác liền nhìn thấy Sở Nhiên cũng trong tình trạng bị trói giống mình khi nãy, chỉ khác là lúc này cô ấy vẫn chưa tỉnh.
- Hết cách rồi, ai bảo cô ta phản ứng dữ dội quá, bọn người Tân Thành phải dùng lượng thuốc gấp đôi mới đưa được hai người đến đây.
Chưa tỉnh cũng tốt, tiện bề cho bọn chúng "làm việc".
Nói xong, Chu Hà Quang cất giọng cười khả ố, tầm mắt liếc hai tên đàn em đang đứng phía sau ra hiệu.
Một trong hai tên ấy bước đến góc tường, kéo Sở Nhiên lên, tay dùng sức xé rách vạt áo phía trước của cô ấy, hai mắt tham lam nhìn vùng da thịt non mềm bên ngoài chiếc áo con gợi cảm.
Hôm nay đi chơi ở bar, vì muốn chọc tức Cố Đình Lập mà Sở Nhiên đã cố ý ăn mặc mát mẻ hơn thường ngày, lúc này bộ đồ ấy lại gây phiền phức lớn.
Chiếc váy ngắn hơn đầu gối che không hết cặp đùi thon dài khiến người ta thèm thuồng.
Trong cơn mê, Sở Nhiên khó chịu rên rỉ, hai tên côn đồ càng thêm nóng lòng, một trong hai người đã bắt đầu kéo chiếc váy ngắn của Sở Nhiên lên.
Hàn Lâm cuống cuồng hét lên:
- Dừng lại! Chu Hà Quang, bảo bọn họ dừng lại! Ông thật bỉ ổi!
Chu Hà Quang không tức giận, ra hiệu đàn em đứng cách xa Sở Nhiên ra, sau đó dùng bàn tay bóc từng chiếc cúc áo sơ mi trắng của Hàn Lâm, ngón tay cố ý vẽ một đường dài theo vạt áo.
Hàn Lâm cứng người chịu đựng, thấy ông ta không muốn dừng lại bèn mở mắt trừng trừng nhin vào ông ta.
- Chuốc thuốc mê, sau đó cưỡng đoạt? Xem ra ông chỉ có bao nhiêu chiêu đó mà dùng tới dùng lui nhỉ? Loại người chỉ biết dùng thủ đoạn đê hèn để thỏa mãn nhục dục bản thân như ông thật là đáng khinh.
Còn nhớ Cố Tinh My không?
Chu Hà Quang khựng người lại.
Cách ba mươi năm lại nghe được cái tên ấy khiến lòng ông ta run rẩy.
Người phụ nữ ấy...!không phải chết rồi sao? Là chính tay ông ta xô cô ấy xuống lầu, máu rất nhiều, ướt đẫm một khoảng sân gạch.
Sau đó Chu Hà Quang vội vàng xuất ngoại du học, mọi chuyện đều dần dần chìm vào quên lãng.
Chu Hà Quang túm lấy tóc Hàn Lâm giật ngược, rít lên:
- Nói! Làm sao cô biết người đó? Cô còn biết những gì?
- Biết ông bị sự hờn ghen cùng ganh tị làm mờ mắt, đã tiếp cận một người phụ nữ khác cũng thích bố tôi, chuốc thuốc rồi cướp đi đời con gái của bà ấy, rồi lại đê tiện đến nỗi dùng những tấm ảnh chụp để bắt buộc bà ấy trở thành nơi để trút bỏ dục vọng đê hèn của mình.
Cố Tinh My là một người sống nội tâm và ít giao tiếp, vì thế nên ông dễ dàng khống chế và hủy hoại cả cuộc đời của bà ấy.
Chu Hà Quang, ông thật sự không bằng cả cầm thú.
Chu Hà Quang bối rối buông cô ra, vớ lấy bật lửa đốt thuốc.
Mùi khói kích thích khiến tâm trạng rối bời của ông ta bình lặng trở lại.
- Ngày mà ông biết bà ấy nhìn thấy ông giết Tiêu Sơn, ông đã nhẫn tâm xô bà ấy xuống lầu.
Ông có biết không, Chu Hà Quang, lúc đó bà ấy đã mang trong người giọt máu của ông đấy.
Ông vì sự ích kỷ và dã tâm của chính mình mà suýt chút nữa đã ra tay giết chết cả con ruột của mình.
Nói xem, có ghê tởm không?
- Nói bậy! Không thể có chuyện đó!
- Vậy ông có nhớ bà ấy đã nói gì không? Bà ấy bảo rằng, mình đang giữ con dao dính máu Tiêu Sơn và cả dấu vân tay của ông, muốn ông buông tha cho bà ấy.
Nhưng ông đã mất kiểm soát mà hành hung rồi đẩy bà ấy rơi xuống từ sân thượng trường đại học.
Người ta đều nghĩ bà ấy tự vẫn vì tình, chỉ có ông biết sự thật và lập tức trốn ra nước ngoài.
Chỉ tiếc ngày xưa ông quá cẩn thận, không chờ xác định bà ấy có qua cơn nguy kịch không thì đã trốn đi mất dạng rồi.
Hàn Lâm nhìn Chu Hà Quang, gằn từng tiếng giễu cợt.
- Bà ấy không chết, còn sinh cho ông một đứa con trai tuấn tú thông minh, hiện tại đang báo hiếu cho ông thật tốt đó, ông Chu à!.