Trời tháng bảy mưa phùn rả rích.
Quãng đường từ siêu thị về nhà không hề ngắn, gió buốt lạnh từng cơn không ngừng.
Hàn Lâm so đôi vai đẩy cửa xe ra, luồng khí lạnh ập vào mặt làm cô phải rùng mình.
May là từ bãi đỗ xe của khu chung cư lên nhà cô cũng chỉ có đoạn này là lộ thiên.
Quét mã thang máy, xách túi nhỏ túi lớn về tới cửa nhà cũng khiến thân thể cô ấm lên đôi chút.
Với điều kiện kinh tế của nhà cô, thật ra có thể thuê người giúp việc đỡ đần sinh hoạt, chồng cô cũng nhiều lần nhẹ nhàng đề cập nhưng cô từ chối.
Cô bảo rằng mình ngại sự bất tiện khi có người lạ ở chung nhà, anh cũng chiều ý cô nhưng kiên quyết phải thuê giúp việc đến theo giờ mỗi tuần hai lần để làm những công việc dọn dẹp nặng nhọc, cô đành phải đồng ý
Thật ra nguyên nhân chính chỉ là vì cô không muốn lượng công việc ít ỏi có thể tiêu ma thời gian rảnh rỗi của mình cũng bị lấy mất.
Hơn thế nữa, cô muốn tự tay vun vén cho gia đình của chính mình.
Hôm nay là kỷ niệm 7 năm ngày cưới của họ.
Vào dịp này mỗi năm, anh đều đặn mua hoa và quà tặng cho cô, đưa cô ra nhà hàng rồi đi xem nhạc kịch.
Hàn Lâm thật sự muốn nói với anh, cô rất buồn ngủ khi ngồi hàng giờ nghe những giai điệu đó, thà cho cô một hộp bắp rang bơ mà xem Tom and Jerry còn hứng thú hơn.
Nhưng cô không nói, vì nghĩ một năm chỉ một lần này, ngẫu nhiên nuông chiều anh một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn.
Nhưng năm nay, cô muốn tổ chức ở nhà, vì có chuyện riêng tư muốn bàn bạc với anh.
Với lại hôm nay là ngày Cố Đình Lập trở về đi công tác, thư ký riêng của anh bảo là sẽ đáp chuyến bay đêm trở về, bữa tối sẽ muộn một chút.
Cô cũng muốn tự tay chuẩn bị một lễ kỷ niệm cho ra hồn, nên bảo anh là sẽ tự mình sắp xếp.
Mua một chiếc bánh kem anh đào nho nhỏ, ghé vào cửa hàng chọn cho anh bộ cúc áo và kẹp cài áo, nấu 2 món ăn đơn giản, những việc này cô có thể tự làm.
Chỉ là bình thường trước mặt anh cô luôn ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của anh, để tránh tranh cãi không đáng.
Hơn 10 giờ, cánh cửa nhà mở ra, Cố Đình Lập đã trở lại.
Khuôn mặt tuấn tú có đôi chút mệt mỏi vì đường xa, nhưng đôi mắt nhìn cô thì vẫn sáng ngời, chăm chú nhìn cô.
- Anh về rồi à? Cũng đâu trễ lắm, thế mà Thoại Sơn bảo với em có lẽ chuyến bay sẽ trễ.
Cô luống cuống kéo khóa chiếc váy lên, nhưng có vẻ càng vội lại càng vụng về.
Anh thở dài, đôi chân hai ba bước băng qua cửa đến bên cô, xoay cô lại, vừa kéo khóa vừa từ tốn trả lời:
- Bên khách hàng có việc vội, muốn đẩy nhanh tiến độ.
Bọn anh làm việc xuyên đêm, mới kết thúc công việc vào buổi trưa, đúng dịp còn vé chuyến bay sớm nên về trước.
- Anh có đói không? Tắm rửa rồi ăn tối nhé?
Anh cúi đầu, mái tóc rủ che đôi mắt, bàn tay đang kéo khóa lên ngừng lại giữa đường.
- Anh dùng một chút trên máy bay rồi, nhưng trước dùng một chút món khai vị vẫn là ý kiến hay đấy.
Đôi tay săn chắc mạnh mẽ bế bổng cô lên, tiến về phía phòng ngủ.
Chuông báo động vang lên trong đầu Hàn Lâm, bình thường thì anh không đáng sợ, chỉ khi ở trên giường mới "hóa sói" mà thôi...
- A, không được, bánh của em...ưm.
Nửa câu nói cuối cùng của cô chìm trong đôi môi anh, chỉ nghe anh khẽ khàng quát nhẹ:
- Trật tự nào!
Trật tự sao được, "món khai vị" này của anh có thể kéo dài thành điểm tâm sáng mai đó chứ.
Cô uất ức nghĩ thầm.
Mình còn chưa bàn với anh về chuyện đó nữa.
- Em chuyên tâmmột chút, nếu không..
tự gánh hậu quả đó.
Đôi môi mỏng mút nhẹ lấy miệng cô, âm thanh trầm ấm phát ra từ đó có chút mê người.
Cô giật mình, bản năng nghĩ đến "hậu quả" mà anh nói, không khỏi nóng vội quàng tay ôm cổ anh để hối lộ.
Quân tử không nề hà thiệt thòi trước mắt.
Bài học lần trước cô còn nhớ kỹ, rất rất kỹ.
Cố Đình Lập mang cô đặt lên giường, chiếc khóa kéo lúc nãy vừa giúp cô kéo lên giờ quay về vị trí cũ.
Bàn tay anh thon dài của anh lướt trên mặt cô, ngón tay phất qua khuôn miệng còn ướt át, cúi xuống thì thầm vào tai cô:
- Nhớ anh không?
Vừa nói, nụ hôn đã như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng mơn man hõm tai Hàn Lâm.
Hàn Lâm thở gấp nhưng vẫn còn mạnh miệng:
- Ưm...!không nhớ!
Anh bật cười, hơi thở lướt qua chiếc cổ thon mảnh của cô, như để lại một đường lửa cháy.
- A, không nhớ? Thế thì phải trừng phạt em mới được.
Nụ hôn anh mạnh mẽ trút xuống, bàn tay cũng không để yên, chu du khắp vùng núi đồi mềm mại.
Hàn Lâm cong người có chút không thở nổi, thế nhưng vẫn mạnh miệng không phát ra âm thanh.
Chỉ có bàn tay bám chặt lên nệm giường tố cáo rằng cô đang mất kiểm soát.
Cố Đình Lập nhướng mắt trông thấy, hài lòng nở nụ cười, tiếp tục tiến công đến vùng đất mới.
Căn phòng chìm trong những âm thanh khiến người khác mơ màng, chỉ còn lại tiếng thở gấp yêu kiều của cô sau đó là tiếng y phục anh rơi xuống đất, sau đó tiếng rên yêu kiều quấn lấy tiếng thở gấp trầm đục.
Trận yêu đương sau bao ngày xa cách cuốn Hàn Lâm vào trong sự mệt mỏi rã rời, gối đầu lên tay anh thiếp đi, chẳng biết mơ hay tỉnh mà loáng thoáng nghe được tiếng anh thì thào bên tai:
- Ngày kỷ niệm kết hôn vui vẻ, bà xã!
Hàn Lâm tỉnh dậy khi trời gần sáng, vì tiếng báo tin nhắn trong điện thoại.
Cố Đình Lập đã ngủ say, cô vươn vai ngồi dậy mở đèn.
vô tình liếc qua chỉ thấy một chữ "Nhớ..."
Có trong thoáng chốc, cô cảm thấy máu trong người mình đông lại, ngừng thở nhìn kỹ màn hình, sợ là mình nhìn nhầm.
Nhưng không, tin nhắn vẫn còn trên màn hình chờ, như cố tình trêu ngươi cô.
Quay đầu nhìn sang người đàn ông ngủ say bên cạnh, bản năng phụ nữ thôi thúc muốn cô dựng ngay anh dậy để hỏi cho ra lẽ, nhưng lý trí kịp thời kéo cô lại, nói với chính cô rằng:
Mình không có lập trường để hỏi.
Mỉa mai làm sao, cô là vợ nhưng sẽ không có quyền chất vấn về những mối quan hệ khác của chồng mình.
Nói đúng hơn là giữa họ có một thỏa thuận, dù cô có cố tình quên cách nào nó vẫn như bức tường ngăn giữa cuộc hôn nhân này .
Anh và cô từng thỏa thuận với nhau, cuộc hôn nhân có thể kết thúc nếu một trong hai người tìm được người trong lòng, đến trong vui vẻ đi trong hài lòng.
Bởi vì...
Đây là năm thứ 7 của cuộc hôn nhân giữa hai người.
Vốn dĩ nó bắt đầu cũng không phải là vì yêu.
Họ kết hôn vì giao ước của người lớn trong nhà..