Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế

Chương 16: KHÔNG THỂ KHÔNG LÀM MÀ ĐÒI CÓ ĂN ĐƯỢC!




Đáng chú ý là tốc độ của anh rất nhanh, như một cơn gió thoắt ẩn thoắt hiện. Anh cũng có khả năng chiến đấu rất cao, là một đại Boss phản diện cực kỳ khó đối phó.

Thẩm Thanh Húc vui vẻ nói: “Dị năng của anh là hệ Tinh Thần! Anh thấy dị năng của em rất lợi hại, có thể ký kết với thú biến dị để chiến đấu. Vậy nên, anh cũng muốn có một dị năng tương tự.”

“Dị năng của anh không chỉ giới hạn ở thú biến dị hay thực vật biến dị, mà còn có thể điều khiển bất kỳ sinh vật nào có d.a.o động tinh thần, miễn là cấp bậc tinh thần của chúng không vượt quá anh, thì đều có thể bị anh kiểm soát tạm thời.

Chỉ là không thể kiểm soát lâu dài. Nếu cấp bậc thấp hơn anh một cấp, anh có thể khống chế khoảng nửa giờ. Còn nếu cùng cấp nhưng yếu hơn anh thì có lẽ chỉ vài phút. Những kẻ mạnh hơn anh một chút thì chỉ có thể làm chúng mất tập trung trong vài giây. Đó là trong trường hợp tập kích bất ngờ, nếu đối phương có phòng bị sẵn thì khó nói.”

Diệp Như Hề nghe xong, thấy điều này cơ bản khá giống với nguyên tác rồi, chỉ là thiếu đi hệ Gió thôi!

Tuy nhiên, khi tận thế thực sự đến, Thẩm Thanh Húc chắc chắn sẽ thức tỉnh lần hai!

Hiện tại, việc thức tỉnh dị năng sớm là cực kỳ có lợi. Thẩm Thanh Húc có thể tập luyện dị năng hệ Tinh Thần trước, nâng cao cường độ tinh thần và thành thạo kỹ năng hơn, từ đó có thể bất khả chiến bại ở cùng cấp bậc!

Dẫn trước một bước, là sẽ dẫn trước nhiều bước, tranh thủ thời gian trở thành nhóm người có cấp bậc cao nhất trong giới dị năng giả!

Diệp Như Hề nói: “Anh! Dị năng của anh rất hợp để nuôi một số thú biến dị có tinh thần yếu và trí thông minh không cao, nhưng lại thắng ở số lượng đông đảo, như ong độc, kiến, v.v.

Tất nhiên, em cũng có thể đi theo con đường này. Ví dụ như em có thể ký khế ước với một con ong chúa độc, để ong chúa dẫn dắt bầy ong. Bình thường không có việc gì thì bầy ong có thể thu thập mật hoa trong không gian. Còn khi có nguy hiểm, em sẽ triệu hồi chúng ra chiến đấu.”

Hai anh em đều có không gian do cha mẹ để lại. Ngoài việc tích trữ vật tư, trồng trọt, không gian cũng có lợi thế lớn trong việc chăn nuôi, cần phải tận dụng triệt để!

Không thấy trong tiểu thuyết tu tiên hay tiểu thuyết dị năng, 99% các nhân vật chính đều chọn tránh né, không phải là vì kẻ thù siêu mạnh, mà do gặp phải đám côn trùng như chuột, kiến,… với số lượng kinh khủng hay sao?

Diệp Như Hề tiếp tục: “Những côn trùng như chuột, kiến thì nuôi trong nhà. Thỉnh thoảng cho chúng uống linh tuyền, cho ăn vỏ trái cây hoặc xương gà,… trong không gian thì chắc chắn sẽ dễ kiểm soát hơn nhiều so với việc tìm kiếm chúng bên ngoài. Thời gian khống chế cũng lâu hơn!”

Sinh tồn trong tận thế không phải là cuộc thi đối kháng 1v1 trên võ đài, nếu có thể đánh theo kiểu quần công thì ai lại đi đấu tay đôi bao giờ chứ?

Cô và anh trai cùng nhau chuẩn bị trước một chút trợ thủ cũng hợp lý thôi!

Thẩm Thanh Húc: !!!



Còn có thể làm vậy sao!!!

“Em… Em nói rất đúng! Anh còn nghĩ, sau này không có thời gian làm thí nghiệm nữa thì nên xử lý những con chuột bạch trong không gian như thế nào. Bây giờ xem ra, tốt nhất vẫn nên giữ lại, sau này sẽ xây cho chúng một lâu đài chuột!"

Diệp Như Hề: …

Chuột chắc chắn là loại thú nuôi mà Diệp Như Hệ không bao giờ nghĩ đến việc ký khế ước làm thú cưng, ngoại trừ chuột tìm bảo vật… nhưng nhiều nhất cũng chỉ một con thôi. Nếu là cả một bầy thì thôi đi, nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô nổi da gà rồi.

Tuy nhiên, đám chuột bạch đó dù sao cũng là anh trai cô nuôi, anh ấy không chê là được.

Thẩm Thanh Húc: “Còn phải nuôi thêm một số loài biết bay nữa, như ong độc chẳng hạn. Đến lúc đó tìm hai bầy, hai anh em mình mỗi người một bầy.”

Thẩm Thanh Húc: “Kiến, nhện, rắn độc cũng rất tốt…”

Thẩm Thanh Húc hào hứng nói: “Anh quyết định rồi, không gian của anh sẽ hoàn toàn dùng để nuôi côn trùng, chuột, kiến,… Trồng trọt cũng chỉ trồng những thứ chúng thích ăn, còn thức ăn cho mình thì không trồng nữa. Dù sao, cũng đã có thức ăn tích trữ từ trước, nếu không đủ thì có thể ăn ké của em gái!”

Một tiến sĩ nghiên cứu sinh học 27 tuổi, nói chuyện ăn bám em gái một cách rất tự nhiên!

Diệp Như Hề có thể làm gì đây? Anh trai là anh ruột của mình, làm sao có thể xin không cho được chứ!

Vả lại, không gian hải đảo của cô rất lớn, nuôi thêm vài chục con thú cưng cùng gia đình và đám đàn em của chúng cũng không thành vấn đề.

Giờ nuôi thêm một ông anh trai cũng chẳng có gì to tát. Hà tất gì cô phải ki bo suy nghĩ việc cho anh ăn bám hay không?

Diệp Như Hề gật đầu: “Được thôi! Nhưng mà, sau này không gian của em sẽ trồng nhiều thực vật biến dị và nuôi thêm nhiều thú cưng hơn, một mình em không thể làm hết được. Lúc đó, anh phải giúp em chăm sóc và quản lý chúng đấy nhé!”

Không thể không làm mà đòi có ăn được! Dù là anh em cũng phải rạch ròi!

Không gian của cô, chỉ khi được cô cho phép, người ngoài mới có thể vào được. Nhưng hiện tại, người cô có thể tin tưởng nhất, cũng chỉ có anh trai ruột của mình mà thôi.



Thẩm Thanh Húc đáp: “Không thành vấn đề!”

Là anh trai, anh cũng ngại khi chỉ ngồi không, ăn bám em gái mà không giúp đỡ được gì.

Diệp Như Hề nói: “Anh, em còn muốn mở một con phố ẩm thực, anh nghĩ cách giúp em tìm đủ loại máy móc và dụng cụ nhà bếp nhé…”

Cô liền kể cho anh nghe về ý tưởng mở quán trà sữa, quán gà rán,… và nhiều quán ăn vặt khác trên đảo.

Thẩm Thanh Húc: “...Không, không thành vấn đề! Để anh lo!”

Ánh mắt Diệp Như Hề sáng lấp lánh, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn anh:

“Anh, anh rảnh thì tải thêm nhiều video dạy nấu ăn đi! Sau này, em chỉ trông chờ anh làm đồ ăn ngon cho em thôi đó!

Anh à, trước đây anh hay nấu cho Diệp Như Hề ngốc nghếch kia ăn, chẳng lẽ giờ anh lại không muốn nấu cho em gái ruột của mình ăn sao?

Thẩm Thanh Húc lau mồ hôi trên trán: “Sao… sao có thể chứ. Anh là anh trai tốt mà! Chỉ là làm trà sữa, gà rán, đậu phụ thối, bún ốc, takoyaki, xiên nướng… thôi mà! Anh học là được!”

Haiz! Cô em gái thông minh đã trở lại, không còn cần anh bảo vệ khắp nơi nữa, thậm chí còn có thể trở thành chỗ dựa cho anh...

Chỉ có điều, cô em gái này hơi láu lỉnh, thích trêu chọc anh trai!

...

Sau khi hai anh em nói chuyện xong, Thẩm Thanh Húc trang điểm thành một người bệnh tật yếu ớt. Cả hai đi taxi đến trường đại học A.

Có Thẩm Thanh Húc đi cùng, anh còn bịa ra cái cớ rằng mình mắc bệnh nan y, chẳng còn sống được bao lâu, cần có người chăm sóc. Vậy nên thủ tục xin nghỉ học cho cô  được giải quyết rất suôn sẻ.

Giáo viên chủ nhiệm của Diệp Như Hề - Lý Tuyết Trúc, nhìn anh em họ với  ánh mắt đầy thương cảm. Cô biết, Diệp Như Hề đã mất cha mẹ từ sớm, chỉ còn lại một người anh trai để nương tựa.

Trước mặt sinh tử, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.