Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi

Chương 35: Có




“Mi sai rồi.”

“…” Không thích cậu thì sai à?

“Cách xa ta một chút. Ta là Phương Dung.”

“…”

Phương Dung rốt cuộc nhịn không được phải mở cửa đi vào, “Sao cậu ngốc thế? Trừ tôi ra còn ai hiểu cậu được như tôi.”

Phương Hoa xoay người lại, lộ vẻ mặt mờ mịt, vẫn còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.

“Ngu ngốc.” Phương Dung không đành lòng nhìn thẳng, “Tôi chính là bút tiên đây.”

Phương Hoa quay đầu lại nhìn cây bút hình trụ đã ngã rạp xuống bàn, lại nhìn qua Phương Dung, tiếp tục lộ vẻ mặt mờ mịt.

“Đây là dị năng của tôi.” Phương Dung giải thích cho hắn hiểu, “Tôi có thể khống chế được những vật gần tôi, bắt chúng nó tự di chuyển hoặc làm những chuyện khác.” Cậu chỉ vào cây bút trên bàn, “Giống như lúc nãy vậy.”

Bởi vì dị năng thức tỉnh trễ, lại được nuôi dưỡng trong cơ thể ước chừng hai mươi mấy năm, vì thế ngay từ khi bộc phát dị năng, cậu đã mạnh hơn người khác, chỉ cần không phải là đồ vật quá nặng hoặc quá xa thì đều có thể khống chế.

Sau này có muốn di chuyển sô pha cũng không cần nhờ Phương Hoa nữa, tự cậu ra tay cũng được, đương nhiên là sẽ phải cố hết sức, dù sao thì dị năng chỉ mới thức tỉnh, cậu vẫn chưa thể khống chế thuần thục, đợi sau này thuần thục thì sẽ tốt lên.

Kỳ thật, chỉ cần cậu có dị năng là đã vui như điên rồi, làm gì có yêu cầu cao như vậy.

“…A.” Phương Hoa sửng sốt, có dị năng rồi thì không cần hắn bảo hộ nữa hả? Không vui.

Câu trả lời này của hắn đặc biệt không thành tâm. Phương Dung ghét bỏ liếc hắn một cái, “Tôi có dị năng, cậu hẳn phải vui vẻ mới đúng, sao lại làm ra cái vẻ mặt đau khổ thế?”

Tâm tình cậu rất tốt, cả một đường tới phòng bếp nấu cơm mà cứ ngâm nga ca hát không ngừng. Bởi vì dạo này bị đả kích khá nhiều, nên nhìn cái gì cũng không vừa mắt, thấy Phương Hoa lại càng khó chịu hơn, nhất là khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn, tựa như trời và đất vậy.

Một người là thiên chi kiêu tử, sớm muộn gì cũng sẽ nổi bật. Một người chỉ là người thường, càng ngày càng hạ cấp bậc. Nhưng giờ không còn vấn đề gì nữa, cậu rốt cuộc cũng có dị năng.

Có đôi khi ngẫm lại vẫn không thể tưởng tượng nổi, cậu vậy mà có dị năng!

Có dị năng !

Thật sự là dị năng !

Cái này giống như người thường đột nhiên trúng cả trăm vạn vậy, dùng cảm giác không thể tin được mà nhận lấy tiền thưởng, từ đó về sau ăn mặc không lo. Việc vui lớn như vậy thật sự hận không thể nói cho toàn thế giới đều biết.

Nhưng mà, nghĩ kĩ lại vẫn là quên đi. Cậu đã lớn như vậy rồi, dựa theo thuyết pháp của các nhà khoa học thì không thể nào có dị năng được, dù có thì cũng bị đem đi cắt miếng ra nghiên cứu, ngay cả Nguyên soái xuất thân từ danh môn, thân phận hiển hách mà còn bị rút máu để nghiên cứu nguyên lý hòng đánh thức dị năng của những người trên hai mươi cơ mà. Nếu cậu để lộ ra ngoài, nhất định sẽ trở thành người nổi tiếng, sau đó bị kéo vào phòng thí nghiệm nghiên cứu. Cậu lại không có tiềm lực như Phương Hoa, không có nhiều dị năng và biến dị, bị kéo vào phòng nghiên cứu rồi thì đừng hòng thoát ra.

Nghĩ thế, cậu quyết định đừng nói gì thì tốt hơn, đột nhiên có dị năng, này vốn là việc vui ngất trời, nhưng nếu bởi vì muốn đi khoe khoang một chút mà bản thân mất đi tự do, vậy đó là việc lỗ vốn nhất trần đời.

Phương Dung thông suốt, giống như chuyện trúng vé số độc đắc, có người lựa chọn khoe khoang, nhưng có người lại chọn cách giấu giếm mình phát tài, điều hiện giờ cậu cần làm chính là yên lặng giấu chuyện bản thân đã phát tài.

Nghĩ xong, tâm tình khá lền nhiều, nấu cơm cũng nấu rất nhanh.

Giờ cơ bản đã vào nề nếp. Cậu nấu cơm, Phương Hoa mua đồ ăn. Sau bao nhiêu lần bị người ta lừa, hắn rốt cuộc đã có kinh nghiệm, số lần mua hớ đã ít đi nhiều, nhưng bởi vì bản tính không so đo với người ta, nên hắn không thèm nhận tiền lẻ được người ta thối lại, qua một thời gian dài tính ra cũng là một con số không nhỏ.

Hắn tựa hồ không có cảm giác gì với tiền bạc, có lương là lập tức nộp cho Phương Dung, chẳng lưu lại cho mình một phân tiền nào. Phải nói một chút, cùng là người mới như nhau, nhưng tiền lương của Phương Hoa cư nhiên nhiều gấp đôi Phương Dung, cậu không phục!

Nhưng thật ra cậu biết Phương Hoa đi thi đấu võ đài, chính là lôi đài toàn tức trên mạng do quân khu sở hữu, đánh thắng thì sẽ có tiền thưởng. Việc này do huấn luyện viên dẫn hắn vào cửa, hy vọng sẽ cải thiện được tính chậm chạp của hắn. Mỗi ngày đánh hai tiếng đồng hồ, hơn mười trận đấu, kiếm được ba bốn mươi tệ một trận, thời gian sắp xếp giữa các trận rất sít sao, chỗ tốt duy nhất là rất có lời, dù sao thì đối với hắn mà nói, mọi người trong quân khu đều thuộc cấp độ gà, kiếm tiền rất dễ.

Phương Dung có nghe nói qua lôi đài toàn tức của quân khu. Nghe nói tất cả binh lính thuộc toàn bộ các quân khu trên đế quốc đều tham gia lôi đài này, cũng khá giống như chơi game online toàn tức, mục đích là để cải thiện nâng cao dị năng và trình độ thuần thục của binh lính.

*game online toàn tức: là loại game trực tuyến trên mạng sắm vai nhân vật nhưng không dùng bàn phím để chơi, thay vì thế, người chơi sẽ được kết nối thần kinh não bộ vào máy chủ của game online để người chơi có thể điều kiển nhân vật mình như cơ thể của chính mình.

Dị năng có lực sát thương lớn, không có nhiều chỗ cung cấp cho binh lính thi triển dị năng, nên mới dùng lôi đài toàn tức để toàn quân sử dụng, cũng biến nó thành một phần huấn luyện không thể dứt bỏ.

Trên cơ bản, ai cũng có một nhân vật, duy độc chỉ có Phương Dung là không có, bởi vì cậu không có dị năng, không có dị năng tương đương với việc không có tinh thần lực, không có tinh thần lực thì căn bản không có thân phận trong quân đội.

Đương nhiên, game online toàn tức phổ thông ở bên ngoài không cần tinh thần lực vẫn có thể chơi, chỉ cần có sóng điện não kết nối với máy chủ là được.

Nhưng bởi vì trong quân khu, ai cũng có tinh thần lực, ngay cả thú nhân cũng có, cho nên mới dùng tinh thần lực để kết nối.

Tinh thần lực là một thứ vô sắc vô vị vô hình, cùng loại với ý thức mạnh mẽ. Chỉ khác ở chỗ, sau khi cậu chết, tinh thần lực có thể bảo lưu lại mười mất phút đồng hồ, có người còn nói đó là linh hồn.

Kỳ thật, Phương Dung khá tò mò về cái lôi đài toàn tức kia, bởi vì mỗi lần Phương Hoa thắng trận đều có tiền chuyển vào tài khoản, mỗi một lần chuyển đều ghi rõ ràng, hơn nữa đánh xong trận nào là chuyển ngay lúc đó.

Người ta đều nói nắm được tiền lương của một người đàn ông tương tương việc bắt giữ được người đàn ông đó, bởi vì không có tiền, anh ta chẳng làm được gì, cho dù có ăn cơm tán gái hay nhậu nhẹt thì vẫn cần tiền, không có tiền thì điên mới sáp vào.

Phương Hoa xinh đẹp, là đóa hoa của cả quân khu, muốn mời hắn ăn cơm uống rượu chỉ sợ người ta đã xếp hàng từ đầu quân khu này đến đầu quân khu kia rồi. Bất quá Phương Dung chưa bao giờ lo hắn sẽ nɠɵạı ŧìиɦ, bởi vì cậu hiểu tính tình của Phương Hoa. Hắn là loại người lãnh huyết lãnh phế, không bao chủ động. Còn nếu cậu chủ động quyến rũ hắn thì cậu không thuộc loại người trong lòng hắn rồi.

*phế: phổi

Rất khó tiếp cận.

Nếu không phải do Phương Dung nuôi nấng hắn từ tấm bé, chỉ sợ cũng không thể sống tốt như bây giờ.

Đương nhiên, người như Phương Hoa, một khi đã nhận định người kia rồi cho dù có cho mười con trâu tới kéo cũng không kéo lại được.

Kỳ thật, đối với điểm ấy, Phương Dung rất là vừa lòng, ít nhất thì cũng không cần lo hắn có người ở bên ngoài. Đương nhiên sau khi có dị năng rồi, cậu vẫn nhịn không được muốn tìm hiểu thử cuộc sống của Phương Hoa rốt cuộc là ra làm sao, có cách quá xa cậu hay không.

Cậu cầm lấy mũ giáp toàn tức của Phương Hoa lên đội thử. Phương Hoa rất làm biếng, mật khẩu của tài khoản mà hắn cũng phải dùng chức năng ghi nhớ.

Vì suy xét đến người chơi sẽ lập acc nhỏ, nên hệ thống thiết lập ra hai loại hình thức đăng ký, một là quét hình tinh thần lực, hai là đăng ký tài khoản.

Phương Hoa chọn cả hai cách, chọn luôn cả chức năng nhớ mật mã, chỉ cần đội lên đầu đăng nhập vào là được. Phương Dung vừa đội vào liền vào thẳng lôi đài.

Cậu thấy được bản thân, cũng nhìn thấy người khác. Cậu nhìn thấy tên ID trên đỉnh đầu: Phương Dung.

Phía dưới tên ID là bộ dạng của cậu. Hắn quả nhiên không né không tránh, hoàn toàn không che dấu tướng mạo sẵn có, thoạt trông y như Phương Dung thật sự, hắn là Phương Dung.

Phương Dung đỏ mặt, vội vàng cởi bỏ mũ giáp.

Cậu chợt nhớ tới ký ức tiền xu rớt dưới đất, Phương Hoa đội nắng để dẫm lên đồng xu, thành thật chờ cậu quay lại.

“Phương Dung .”

“Phương Dung .”

“Phương Dung .”