Sổ Tay Mạng Sống Của Nhân Viên Chăn Nuôi

Chương 12: Chơi




Anh ta lộ vẻ hết sức nghiêm túc mà nói, “Phương Dung, cậu ta sẽ càng ngày càng mạnh lên. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nếu cậu suy nghĩ kĩ rồi thì gọi điện thoại cho tôi. Tôi đã lưu số của mình vào trong quang não của cậu rồi.”

Phương Dung thầm hoảng hốt ở trong lòng, “Tôi biết rồi.”

“Cậu lên nhà đi. Tôi nhìn cậu lên.”

“Ừ.” Cậu không dám quay đầu lại. Mạnh Tu Viễn là người cực kỳ có mị lực vậy mà anh ta lại bỏ qua sự tôn quý của mình để ngồi xổm xuống đất thắt lại dây giày cho cậu, ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ nữa.

Nhưng Phương Hoa lại cực kỳ quan trọng với cậu. Ngay trong lúc nguy cơ mà cậu vẫn không hề nghĩ ngợi giúp Phương Hoa thoát hiểm, đủ để thấy nó ở trong lòng cậu quan trọng đến thế nào rồi.

Lúc cậu lên tới nhà, quang não chợt vang lên một tiếng.

Là tin nhắn Mạnh Tu Viễn gửi tới, “Tôi cảm thấy cậu nên xem qua cái này. Có lẽ sẽ có manh mối.

Đó là mấy tấm ảnh cậu chưa được xem khi còn trong nhà giam. Trong ảnh là mấy cái xác, còn có một ít tư liệu của thi thể. Thân phận của người chết hiển nhiên không giống nhau. Nhưng sau khi cậu đọc xong tư liệu, lại phát hiện ra không có một cái xác nào được xác thực lai lịch cả.

Lúc còn trong nhà giam, tất cả hình ảnh xác chết đều có tên tuổi, dị năng, chiều cao, ngay cả tiền án tiền sự đều có ghi chép lại. Nhưng mấy cái xác này, ngay cả tên cũng không có.

Không thể nào!

Trừ phi cái chết của bọn họ không được phép để người ta biết. Nếu không, có thể sẽ gây ra cảnh hoảng loạn.

“Những người này không phải là người thường. Tôi không thể nói cho cậu biết thân phận của bọn họ. Hy vọng cậu có thể hiểu cho tôi. Đây là tin tức mới nhất. Trong một đêm cậu ta đã gϊếŧ bảy người. Cậu biết những người này không? Bọn họ có liên quan gì với nhau?”

Cái hình đầu người tượng trưng cho tin nhắn của Mạnh Tu Viễn đang nói chuyện với cậu, tựa như Mạnh Tu Viễn nãy giờ vẫn cùng cậu nói chuyện qua video.

“Tôi không biết.” Phương Dung lắc đầu. Cái đầu tượng trưng cho tin nhắn của cậu cũng lắc theo, “Tôi không biết.”

“Vậy, cậu là người có thời gian ở cùng với cậu ta lâu nhất, hiểu cậu ta nhất, vậy nên cậu có thể giúp tôi phân tích được không?”Cái đầu kia rung lên, Mạnh Tu Viễn lại nhắn tin tới.

Phương Dung muốn từ chối, nhưng cậu lại muốn biết tung tích của Phương Hoa, “Được. Nhưng giờ tôi vẫn chưa biết tình huống cụ thể là như thế nào, không dám cam đoan những phân tích của tôi là đúng. Nếu sai thì đừng trách tôi.”

“Sẽ không đâu.” Mạnh Tu Viễn dường như rất tín nhiệm cậu. Anh ta cảm thấy cậu nhất định sẽ phân tích được, “Tôi không quấy rầy cậu nữa. Cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ.” Phương Dung tắt tin nhắn, rồi down mấy tấm ảnh xuống, thuận tiện phân tích luôn vì sao nó lại muốn gϊếŧ nhiều người như vậy.

Nghe ý tứ của Mạnh Tu Viễn, những người này có vẻ có liên quan với nhau nên Phương Hoa mới muốn gϊếŧ bọn họ.

Vì sao chứ?

Cậu không thể hiểu được.

Tư liệu quá mức đơn giản, tin tức của người chết lại không được đầy đủ, chỉ có phần năng lực là được ghi chép sơ qua mà thôi.

Hai người biến dị, năm dị năng giả, toàn bộ đều là thanh niên chính trực. Bọn họ dường như không có liên quan gì với nhau, nhưng dường như lại có, bởi vì tuy thân phận của bọn họ không giống nhau nhưng dị năng lại đạt tới sáu sao, mạnh mẽ hơn người thường

Tuy Phương Dung không phải là dị năng giả, cũng không phải là người biến dị, nhưng cậu vẫn biết được những cấp bậc ấy giống như cấp bậc trong Taekwondo vậy, phân chia cấp bậc theo sao.

Cấp bậc cao nhất là chín sao, thấp nhất là một sao. Có thể đạt tới ba sao thì không phải là người thường rồi, mà cơ bản chính là quý tộc tay cầm quyền cao lại có thiên phú cực cao.

Cho dù bây giờ đã là năm 2180, tuy bên ngoài vẫn thực thi chế độ vô sản không cấp bậc, nhưng cấp bậc vẫn ngấm ngầm ảnh hưởng tới loài người.

Người có thân phận thấp vẫn không dám nói mạnh miệng, người có thân phân tôn quý có tiền có thể thì chỉ biết càng có tiền có thế. Phương Dung luôn biết, từ rất lâu rất lâu trước kia, thế giới đã tràn ngập ác ý với người nghèo.

Lúc chịu ủy khuất, chưa từng có người ra mặt giúp đỡ. Lúc có đồ tốt, luôn có người nhào tới đòi chia, không chia sẻ thì cậu chính là kẻ bủn xỉn. Dùng ý tưởng của mình áp đặt cho người khác, lại còn cảm thấy đó là đương nhiên. Đây chính là dạng xã hội hiện nay.

Cho nên, kỳ thật khi thấy những người này chết, trong lòng Phương Dung có hơi sảng khoái tí. Nhìn đi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Anh có tiền thì sao chứ? Sao có thể không chết không bị thương được?

Tuy cậu không biết mấy người này, nhưng tuổi thơ lúc bé nói cho cậu biết, mấy kẻ có tiền đều là thằng khốn nạn. Bọn họ ý thể hiếp người, lại còn tỏ vẻ đương nhiên mà sai bảo người khác.

Bây giờ loại hiện tượng như thế càng nhiều hơn. Bởi vì có dị năng giả, có người biến dị, cho nên người thường cũng bị phân làm ba bảy loại, khiến mối cạnh tranh càng gay gắt hơn.

Nhưng mấy chuyện đó không có liên quan gì tới cậu hết. Bây giờ nhiệm vụ của cậu chính là phân tích xem vì sao Phương Hoa lại tấn công bọn họ.

Phương Hoa không hiểu sự đời, đương nhiên sẽ không ghét bọn họ, cho nên rốt cuộc là vì sao?

Cậu nhìn từng tấm ảnh một, xem kỹ vật chứng nhân chứng xem có gì lạ không. Nhưng bởi vì tử trạng khá khủng bố, nên cậu không dám nhìn kỹ, vừa nhìn vào liền choáng váng ngay.

Rõ ràng Phương Hoa đột nhiên tấn công, những người này hoàn toàn không biết gì, cho nên gương mặt lúc chết mới lộ vẻ kinh hoảng như thế.

Không biết vì lý do gì nó lại không gϊếŧ đứa con nít và người đàn bà làm nhân chứng kia, chỉ gϊếŧ mỗi tên đàn ông trung niên kia.

Có lẽ là do có dị năng, cho nên người đàn ông trung niên này thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều. Cũng có nhiều dị năng giả giống như ông ta, bề ngoài thoạt nhìn rất trẻ tuổi trông như chỉ mới hai mươi ba mươi tuổi mà thôi, nhưng thực tế đã ở độ tuổi trung niên rồi, muốn phân biệt thì chỉ có cách xem thẻ căn cước mà thôi.

Nhìn ảnh chụp không thấy có gì khả nghi, cậu lại chuyển sang tấm ảnh khác, thực đáng tiếc, cũng không tìm thấy gì. Tổng cộng chỉ có mười tấm, cậu đã nhìn tới nhìn lui cả đống lần rồi nhưng vẫn không đoán được tâm tư của Phương Hoa.

Theo lý, Phương Hoa từ nhỏ đến lớn đều sống trong phòng thí nghiệm, làm sao có thể có  kẻ thù a?

Phương Dung suy nghĩ muốn nứt cả đầu.

Cậu quyết định đi từ manh mối đầu tiên. Phương Hoa được sinh ra từ phòng thí nghiệm, chuyện đầu tiên nó làm là xác nhận bản thân đang đứng ở đâu trong chuỗi thức ăn trên thế giới này. Cái này cũng dễ hiểu, giống như dã thú lấy động vật yếu ớt hơn mình làm thức ăn vậy, Phương Hoa cũng không phải là điều ngoại lệ.

Đối với nó mà nói, con người rất yếu ớt, chủng tộc lại không giống nhau. Phương Hoa hiểu được điều đó, nên nó mới yên tâm ăn thịt người, uống máu người. Với nó mà nói, con người cũng giống như heo, đều được nuôi từ nhỏ, là động vật cấp thấp, chỉ được nuôi để làm thịt.

Cho nên, nếu tìm thấy nó nhất định phải nói cho nó biết con người cũng là sinh vật có cảm tình, giống như chuyện con người ăn thịt heo, thịt dê, thịt bò nhưng lại rất khi ăn thịt chó vậy, bởi vì chó có chỉ số thông minh cao, chó một tuổi có chỉ số thông minh tương tương với một đứa nhỏ ba tuổi.

Đương nhiên, muốn tra chuyện này thì phải nghĩ tới trình độ giáo dục của Phương Hoa nữa. Phương Hoa không được học tập, không biết cái gì đúng, cái gì sai, đương nhiên cũng không biết cái gì là thù, chỉ dựa vào tâm của mình là hành động.

Nếu nó không biết cái gì là thù, vậy nhất định không phải vì báo thù rồi. Nếu không phải vì báo thù, vậy nó muốn cái gì?

Nếu nói đến muốn, vậy chỉ có lý do là vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn thôi.

Bởi vì bây giờ toàn thế giới đang truy nã nó, luôn có người biến dị, dị năng giả, chiến sĩ cơ giảm và pháo binh tập kích nó, khiến nó cảm thấy bị áp lực, cho nên nó muốn có năng lực mạnh mẽ hơn.

Nó được sinh ra từ người biến dị và dị năng giả, muốn mạnh lên thì phải không ngừng ăn thịt người, uống máu người, hấp thụ năng lượng của bọn họ. Nhưng bởi vì nó có DNA khác thường cũng như có năng lượng khác thường, cho nên ngoại trừ quan hệ huyết thống ra, nó rất khó cắn nuốt và hấp thụ năng lượng của những người khác.

Phương Dung chợt ngộ ra, những người này đều có quan hệ huyết thống với cha mẹ của nó.

Cho nên nó mới càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức quân đội gần như không thể áp chế được nó.

Cậu lật đống ảnh chụp, rồi chợt chú ý tới một chi tiết nãy giờ vẫn bị bỏ lơ. Có một đứa nhỏ, ở đằng sau nó có mọc một cái đuôi ngay giữa hai chân, đang lặng lẽ ngồi trên mặt đất.

Cái đuôi này Phương Dung đã từng nhìn thấy, chính là lúc cậu gặp được Phương Hoa. Anh chị em của nó đều có một cái đuôi giống thế này. Chỉ có mỗi Phương Hoa là ngoại lệ. Bởi vì lúc nhỏ nó rất xấu, cái đuôi cũng không mọc đầy đủ, y như đuôi chuột, trụi lủi, đặc biệt khó coi. Nhưng anh chị em của nó thì lại khác, đứa nào đứa nấy phì nhiêu, cái đuôi đều là loại lông trắng bông bông, có đôi khi tụi nó cắn đuôi, dùng bốn cái chân ngắn ngủn mà chạy, bộ dạng béo béo dễ thương thật thà chất phác. Nhưng tất cả đã bị Phương Hoa ăn sạch rồi.

Giờ nó đã lớn, càng cần nhiều năng lượng. Trẻ con đã không còn thỏa mãn được nó, cho nên nó muốn ăn cha mẹ thân nhân của nó.

“Shh!” Phương Dung hít vào một hơi.

Không độc không phải là trượng phu. Hổ dữ không ăn thịt con. Ràng buộc huyết mạch là thứ khó dứt bỏ nhất trên đời. Cho dù là kẻ xấu khi đối mặt với thân nhân của mình, gã cũng sẽ nhịn không được mà nể tinh tha cho. Nhưng nó lại ăn luôn cả cha mẹ của mình.

Quá độc ác. Độc ác hơn các thú nhân mà cậu đã từng gặp.

Nhưng nó lại là người đã cứu cậu. Biểu tình trên mặt Phương Dung dần dần dịu xuống. Đối với cậu mà nói, cho dù Phương Hoa tội ác tày trời, nhưng chỉ cần nó đối tốt với cậu, thì nó chính là người tốt nhất trên thế gian này.

Cậu do dự, không biết có nên nói tin tức này cho Mạnh Tu Viễn biết hay không. Nếu nói cho anh ta biết, thì sẽ khiến Phương Hoa gặp phải khó khăn nhiều hơn. Nhưng nếu không nói, Phương Hoa sẽ gây thêm nhiều tội ác nữa, cuối cùng sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi, lúc đó, quốc gia đành phải buông tha mà toàn lực bắt gϊếŧ.

Cậu gọi điện cho Mạnh Tu Viễn. Mạnh Tu Viễn cư nhiên vẫn còn thức. Phương Dung nhìn ra ngoài trời, vậy mà đã nửa đêm rồi. Bây giờ là ba giờ hai mươi phút sáng.

Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy. Giọng của Mạnh Tu Viễn có hơi mệt mỏi, “Sao thế? Có manh mối à?”

Hình ảnh 3D cho thấy sắc mặt của anh ta không tốt, băng vải trên vai anh ta bị thấm vài vệt máu.

“Anh bị thương sao?” Phương Dung vốn định nói chuyện của Phương Hoa cho anh ta nghe, giờ lại chợt sửa miệng.

“Ừ.”

“Là… Phương Hoa làm à?” Phương Dung hỏi dò.

“Ừ.” Mạnh Tu Viễn cười khổ, “Không biết tôi đã đắc tội cậu ta lúc nào mà cậu ta lại dùng toàn lực tấn công tôi như thế.”

Thoạt nhìn anh ta bị thương không nhẹ, nhưng vẫn còn sức để nói giỡn như thế thì chứng tỏ cũng không nghiêm trọng lắm.

“Tôi có phát hiện, không biết có nên nói cho anh biết không.”

“Cậu nói đi.” Tay trái của Mạnh Tu Viễn bị thương, lúc làm động tác giơ lên có chút khó khăn, nên anh thay bằng một tay khác.

“Tôi đoán người bị Phương Hoa ăn đều có quan hệ huyết thống với cậu ấy. Trước kia, cậu ấy cũng đã từng ăn anh chị em ruột.” Phương Dung bỏ thêm một câu, “Bởi vì các anh dồn ép cậu ấy quá, nên cậu ấy mới đi ăn thịt người, ý đố muốn mình mạnh hơn. Nếu các anh thả lỏng một chút, có lẽ sẽ không phát sinh bi kịch nữa.”

Mạnh Tu Viễn trầm mặc một lát, “Chuyện này tôi không làm chủ được, nhưng tôi sẽ cố gắng đề xuất.”

Phương Dung thở phào một hơi. Cậu chỉ sợ Mạnh Tu Viễn không nghe cậu nói. Dù sao thì cậu cũng có quan hệ mật thiết với Phương Hoa, đề nghị như vậy nói không chừng sẽ có người hiểu lầm.

“Cám ơn anh.”

“Đừng. Là tôi nên cám ơn cậu mới đúng.”Mạnh Tu Viễn lấy quần áo vắt trên ghế mặc vào. “Cậu đã cung cấp thông tin rất quan trọng cho chúng tôi. Có lẽ tôi đã đoán được bước tiếp theo cậu ta sẽ tìm ai rồi.”

Anh ta lộ vẻ vội vàng, “Tôi còn có chuyện phải đi giải quyết. Đã muộn rồi. Cậu đi ngủ đi. Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Phương Dung cúp điện thoại, sau đó chui đầu vào chăn. Cậu không biết bản thân làm vậy là đúng hay sai, sẽ tạo thành kết quả gì cho Phương Hoa.

Nhưng trong lòng cậu luôn nghĩ đó là điều tốt. Cậu luôn hy vọng Phương Hoa sẽ an toàn, lại hy vọng Phương Hoa không cần phải gϊếŧ người nữa. Đây dường như là một kết quả rất khó lưỡng toàn.

Phương Hoa an toàn, người khác sẽ không an toàn. Phương Hoa không gϊếŧ người thì lại mất đi tự do.

Thật khó chọn!

Phương Dung cào tóc, bỏ mặc không chọn nữa.

Mấy ngày qua đều phải sống trong nhà giam, tuy không có nghiêm hình bức cung, nhưng tinh thần bị thương tổn không ít, mỗi ngày đều phải sống trong tâm trạng căng thẳng, luôn sợ chỉ cần thả lỏng một chút thì sẽ bị người ta ám toán ngay. Lúc nào cũng ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả về tới nhà rồi cũng phải suy nghĩ tới chuyện của Phương Hoa, cho tới giờ mới dám đi ngủ.

Một đêm không mộng. Cậu vừa ngủ liền ngủ thẳng tới hừng đông.

Không có ai tới tìm cậu. Mạnh Tu Viễn cũng không có gọi điện thoại. Cuộc sống của cậu dường như đã trở về lại như lúc bình thường, nhạt nhẽo vô vị.

May mà công ty đã thu dọn xong, có thể đi làm bình thường. Cậu không để ý đến lời khuyên của giám đốc, cứ nhất quyết đi làm.

Giám đốc vốn có lòng tốt muốn để cậu nghỉ ngơi thêm vài ngày, dù sao thì cậu cũng đã bị thương. Nhưng cậu lại không chịu ngồi yên, lại sợ nghỉ nhiều sẽ bị sa thải, cho nên sáng sớm đã chạy đi làm.

Công việc của nhân viên chăm sóc rất vất vả, không chỉ chuẩn bị đồ ăn hợp khẩu vị cho dị thú mà còn phải ghi chép lại sinh hoạt hằng ngày của bọn nó.

Ví dụ như Phương Hoa. Lúc cậu nuôi Phương Hoa, cái gì Phương Hoa cũng ăn, không thể thăm dò được thức ăn mà Phương Hoa thích nhất. Những vật thí nghiệm khác thì không như vậy. Nếu có thứ gì không thích ăn, bọn nó sẽ lấy ra ngay, tỉ như cơm chưa chín hoặc bị cháy khét đều khiến tụi nó ghét.

Giờ đây cậu đang thăm dò một vật thí nghiệm mới tới. Đó là một đứa nhỏ mới vừa được sinh ra không lâu, toàn thân vẫn còn trụi lủi không lông, y như cún con, trắng trẻo béo mập.

Trong tay cậu đang cầm bình sữa, nhưng thằng nhóc con này rõ ràng không thích, mắt còn chưa mở được, chỉ dùng cái mũi hít hít, phát hiện không phải thứ mình thích liền bật người quay đầu cự tuyệt ngay.

Quả nhiên không phải vật thí nghiệm nào cũng dễ ăn như Phương Hoa.