“Ngoan ngoãn rồi đúng không? Được rồi, nói thử xem ngươi có kỹ năng gì đi.” Đường Nham hỏi với ý vị sâu xa.
“Ta…Ta không biết.” Quái kiểm cũng không muốn nói cho anh biết. Nếu người đàn ông này biết tất cả lá bài tẩy của mình thì sau này sao có thể tìm được cơ hội chạy trốn.
“Vậy à?” Đường Nham nhẹ nhàng bỏ lại hai chữ rồi vung roi da trong tay lên lần nữa.
Roi dài rơi xuống, khuôn mặt vốn kinh khủng dữ tợn lại xuất hiện thêm một vết thương.
“Ta…Ta nhớ ra rồi, ta có thể di chuyển trong chớp mắt giữa các không gian, còn có thể che giấu hơi thở.” Sau khi bị đánh thêm một roi, quái kiểm không dám qua loa nữa, tranh thủ nói hai chuyện mình am hiểu ra.
“Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì chẳng phải ít chịu đòn chút à. Tay ông đây đau quá.” Đường Nham tức giận, bất mãn nói.
Quái kiểm khóc không ra nước mắt, trong lòng điên cuồng hét lên rằng trách ta.
“Được rồi, vậy chúng ta ký kết khế ước trước đi. Ngươi thề từ nay về sau chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta, thành thành thật thật nghe theo sự sắp xếp của ta. Hôm nay việc dạy dỗ tới đây là kết thúc. Nếu không nghe lời chắc chắn ra sẽ không hạ thủ lưu tình.” Đường Nham khẽ lắc roi da trong tay, sắc mặt ôn hòa mang theo nụ cười thản nhiên nhưng lời nói ra lại lạnh tới dọa người.
Chuyện cho tới bây giờ quái kiểm đã không còn gì để nói rồi. Dù sao vốn nó cũng không có tư cách bàn điều kiện, chỉ có thể lựa chọn đồng ý hay không.
Dù chỉ là một món hàng, nó cũng không mong cứ tiêu tán như thế cho nên nó chần chừ hồi lâu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý với điều kiện của Đường Nham, ngoan ngoãn ký khế ước với anh.
“Được, bây giờ ngươi đã là một trong những nô lệ quỷ của ta. Nếu gặp phải chiến đấu thì nhất định phải đi lên giúp đỡ. Nhớ, đừng quá quang minh chính đại. Chúng ta chỉ cần tiết kiệm sức, tĩnh tâm len lén giải quyết kẻ địch là được rồi.” Đường Nham nói đầy nghiêm túc.
“Ừ.” Quái kiểm khẽ trả lời một câu,
“Ta nhớ vừa nãy mới dạy ngươi nên gọi ta như thế nào. Nếu ngươi lại phạm sai lầm thì roi da nhỏ của ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Đường Nham lạnh mặt nói.
“Vâng, chủ nhân.” Quái kiểm khựng lại vài giây rồi mới nói đầy cung kính.
“Vậy mới đúng chứ. Như thế này sớm thì không phải hai ta tiết kiệm được chút sức rồi à.” Đường Nham nói.
Thời gian sau, Đường Nham lại dạy quái kiểm vài cách, ví dụ như làm thế nào để thần không biết quỷ không hay mà tiếp cận đối thủ. Ví dụ như làm thế nào để ra chiêu đánh lén, tốt nhất là ra tay vào chỗ kín, quả thực là không thể vô sỉ hơn được nữa.
Khiến quái kiểm nghe mà đầu đầy vạch đen, hơi thấy may mà mình cuối cùng đã đồng ý ký kết khế ước với anh, nếu không không biết anh còn bao nhiêu cách để hành hạ mình nữa.
Sắp xếp ổn thỏa tất cả xong, Đường Nham dẫn đám nô lệ quỷ nhà mình trùng trùng điệp điệp đi theo chỉ dẫn của Tiếu Vi Vi tới tòa biệt thự bất thường kia.
Quả nhiên là ngoại thành, cách trung tâm thành phố rất xa. Xe taxi đi trên đường hồi lâu mới tới. Sư phụ lái xe còn châm chọc xe này đúng là quá không dùng được.
Kết quả là Đường Nham bỗng có suy nghĩ có nên mua xe không, ra ngoài làm việc cũng dễ hơn chút. Hơn nữa bây giờ mình cũng có tiền gửi ngân hàng rồi, dù mua một chiếc xe cũng không tốn bao nhiêu. Suy nghĩ này nảy ra rồi lớn lên trong đầu, hồi lâu không thể xua đi.
Thôi, chờ làm xong chuyện này về sẽ tới chỗ bán xe xem tình hình một chút. Đường Nham lặng lẽ quyết định ý định dưới đáy lòng, nếu không phí thuê xe cũng rất đắt.
Sư phụ lái xe gọi anh vài câu anh mới phản ứng được, vội vàng trả tiền rồi xuống xe.
Chỗ này quá mức hoang vắng. Hai bên đường đều là cây cối thô to cao bằng một người, xếp chằng chịt thành mấy hàng, xung quanh tối đen một khoảng, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng côn trùng bay phát ra tiếng kêu vù vù và tiếng ếch hết đợt này tới đợt khác.
Trong rừng cây rậm rạp, tòa biệt thự tản ra ánh sáng chói mắt khác thường.
Đường Nham men theo ánh đèn đi theo con đường nhỏ về phía cửa biệt thự.
Đường núi cong cong vẹo vẹo, Đường Nham đi hồi lâu tới mức sắp không kiên trì được thì rốt cuộc tầm mắt mới thấy cổng biệt thự.
Anh thả Tiếu Vi Vi từ trong bình sứ ra trước tiên, khẽ ra lệnh: “Cô đi vào trong kiểm tra xem thử có bao nhiêu người, tiện thể tìm xem có đường tắt đi vào không. Nhớ đi nhanh về nhanh. Nếu dám trốn một mình, dù chạy tới chân trời góc biển tôi cũng nhất định bắt cô vào tay, để cô nếm thử hình phạt tàn khốc nhất thế gian này, nghe hiểu chưa?”
“Tôi biết rồi.” Tiếu Vi Vi bị ánh mắt anh đâm tới mức trong lòng nhảy dựng, giọng cũng mang theo chút run rẩy.
Sau đó cô ta bay một mình giữa không trung, chui vào trong biệt thự.
Hồi lâu sau bóng dáng cô ta mới nhẹ nhàng quay về, rất cung kính mà nói với Đường Nham.
“Hôm nay người đó không có ở nhà. Trong nhà chỉ có ba bốn vệ sỹ và một bảo mẫu. Tôi đã mở cửa thoát hiểm ra, các anh có thể len lén đi vào, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.”
“Sặc, không tệ.” Đường Nham khen ngợi cô ta một câu, vui vẻ chui ra từ trong đống cỏ.
Quả nhiên, theo sự chỉ dẫn của Tiếu Vi Vi, Đường Nham tìm thấy một lối vào. Anh mở chốt cửa thoát hiểm đơn giản ở tường bên trái, sau đó len lén lẩn vào biệt thự.
Lúc này mấy vệ sỹ đang đánh bài trong phòng trực, hoàn toàn không biết chuyện có người lạ bỗng nhiên xâm nhập vào địa bàn của mình.
Chuyện này mang tới thuận lợi rất lớn cho hành động của Đường Nham. Hai người đi qua đại sảnh trang hoàng nguy nga lộng lẫy xa hoa đi thẳng tới phòng ngầm dưới đất.
Đường Nham dùng sức mạnh làm hỏng khóa trên đó xong, lách mình bước vào, đóng kín cửa lần nữa đề đề phòng nhỡ may bị vệ sỹ phát hiện thấy cửa phòng mở thì không dễ làm gì rồi.
Vừa vào, một mùi ẩm ướt đã đập vào mặt, trời tối đen như mực. Đường Nham lấy điện thoại ra mở đèn pin, sau đó giẫm lên bậc thang bước từng bước một xuống.
Đi thẳng tới cuối cùng, Tiếu Vi Vi bật công tắc hầm ngầm ra, cảnh tượng bên trong lập tức xuất hiện trước mặt Đường Nham.
Khắp nơi trong phòng đặt đầy dụng cụ tra tấn có tạo hình kỳ lạ và các đồ chơi tình thú như là roi da, nến, dây thừng…Trên tường treo rất nhiều ảnh, có khuôn mặt gái đẹp xinh xắn, cũng có thi thể nữ tử trạng thê thảm. Ảnh Tô Thiên thình lình xuất hiện trong đó.
Đương nhiên, tất cả chuyện này không phải là điều thu hút Đường Nham nhất. Điều khiến anh khiếp sợ là trên giường lớn cách đó không xa có một người phụ nữ nằm yên không nhúc nhích, hiển nhiên đã không còn hơi thở.
Toàn thân cô ta trần trụi, không mặc quần áo, hai tay bị người ta còng lên đầu giường, nửa người trên có đủ loại vết thương. Ngay cả làn da cũng không còn nguyên vẹn. Trên nền đất ở mép giường sát vách tường toàn là vết máu bắn tung tóe, có thể nghĩ là biết tình hình khi chết của cô ta thê thảm cỡ nào.
“Lại…Lại có thêm người.” Tiếu Vi Vi bị dọa tới mức cứng đờ tại chỗ. Cô ta không kiềm được mà nhớ lại tất cả chuyện đau khổ trước lúc mình chết. Chuyện này như cơn ác mộng ngấm sâu vào đầu cô ta. Những nỗi đau kia khiến cô ta không thể quên đi được.