Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 95: Trận chiến ác liệt nơi đất hoang




Ngay sau đó, luồng ánh sáng xanh bỗng phóng lên trời, căng lên mấy chục lần, sau đó huyễn hóa thành một cây đại thụ cành lá rậm rạp.

Mẹ nó, rốt cuộc đây là thứ gì? Đường Nham vỗ đầu, bừng tỉnh hiểu ra chắc chắn mấy cây đại thụ được giữ lại này là thụ linh, vốn là hồn linh tinh khiết, kết quả bị các loại oán niệm sát khí trong bãi tha ma đồng hóa, biến thành vật âm tà.

“Mọi người lùi lại nhanh chút, nhất định phải cẩn thận, thứ này thoạt nhìn không dễ đối phó.” Đường Nham lớn tiếng kêu lên.

Tô Thiên và Mạnh Mộng nghe thấy lời anh thì liếc nhìn nhau một cái rồi lập tức định rút khỏi ngôi mộ.

Có điều các cô vừa hành động thì cành cây xanh biếc sinh trưởng trên cây đại thụ cũng bắt đầu chuyển động. Gần như là trong khoảnh khắc nó đã dài ra gấp mấy lần, lượn vòng trên không trung rồi quét về phía hai người, chặn trước mặt các cô.

Tô Thiên không có cách nào, chỉ có thể ra tay chặn đánh. Cô điều động quỷ khí trong cơ thể, huyễn hóa nó thành mấy cây phi đao, cắt về phía mấy cành lá kia.

Phi đao gào thét mà qua, ào ào cắt cành cây hành hai nửa, cuối cùng rơi xuống đất, hóa thành sương mù.

Nhưng những cành cây vừa bị chặt đứt kia rung một cái trên không trung rồi lại dài ra một cách hoàn chỉnh, giương nanh múa vuốt xông về phía Tô Thiên.

“Không phải cô có thể sử dụng lửa quỷ à? Dùng lửa quỷ.” Đường Nham thấy chuyện quá cấp bách thì lớn tiếng nhắc nhở.

Tô Thiên lập tức phản ứng lại, duỗi hai tay trắng nõn ra, chắp tay vào nhau kết thành một dấu tay phức tạp, sau đó ngọn lửa màu trắng ngà xuất hiện giữa mười ngón tay cô.

Ngọn lửa cháy bập bùng nhưng không có chút xíu độ ấm nào.

Cô tùy ý khẽ vung tay lên, ngọn lửa bay ra ngoài theo lực độ của cô, đánh thẳng về phía mấy cành cây quấn lộn xộn vào nhau như dây leo kia.

Có thể là do nhận ra sự lợi hại của ngọn lửa kia, thụ linh định thu hồi cành của mình vê nhưng đã không còn kịp nữa. Chỉ một tia lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả cánh đồng, ngọn lửa chỉ tiếp xúc tới một chút cành xanh biết đã nhanh chóng bốc cháy lên.

“Á, cái lũ xâm lược chết tiệt các người lại dám đối xử với ta như thế à.” Thân thể cao lớn của thụ linh lắc lư dữ dội, phát ra tiếng kêu thảm sắc nhọn âm u.

Cành cây nào của nó chỉ hơi dính tới ngọn lửa là biến thành tro bụi màu đen, hơn nữa không thể nào sinh trưởng lần nữa. Nếu không nghĩ ra cách nào khác thì nó chỉ có thể bị đốt thành tro bụi.

Thụ linh kia bất đắc dĩ, đành phải huyễn hóa mấy cái cành chưa bị cháy thành đao lớn thật dài, hung hăng mà chém đứt những cành chỉ còn một nửa kia để đề phòng thế lửa lan ra.

Chờ nó giải quyết vấn đề của bản thân, Tô Thiên và Mạnh Mọng đã trở lại bên cạnh Đường Nham thuận lợi.

Trên đại thụ màu xanh biếc, hai đôi mắt tròn xoe tràn đầy oán hận vô tận.

“Nhất định ta phải khiến các ngươi chết không được tử tế.”

Giọng nói lạnh như băng sắc nhọn lại vang lên lần nữa.

Từ giữa thân thể đại thụ lại ngưng kết ra các cành cây màu xanh biếc không khác cành cũ, quấn lại thành một vòng tròn. Vô số cành cây bay múa trên không trung, xông về phía đám Đường Nham với thế che lấp mặt trời.

Mạnh Mộng và Tô Thiên cực kỳ sợ hãi, vội vàng bước lên một bước chắn trước người Đường Nham.

“Anh cẩn thận một chút, cùng lên đi. Chúng tôi có làm sao cũng không ảnh hưởng tới anh.” Tô Thiên nhắc nhở.

“Tôi biết.” Đường Nham lấy roi da nhỏ từ trong ngực ra, nắm chặt trong tay.

Tuy có Tô Thiên và Mạnh Mộng bảo vệ phía trước nhưng số lượng cành cây quá nhiều, các cô nhất thời ốc còn không mang nổi mình ốc, có cành cây lợi dụng cơ hội luồn tới trước mặt Đường Nham.

Đương nhiên Đường Nham sẽ không nương tay. Anh vung tay lên, roi da tỏa ra ánh sáng màu đỏ bay ra ngoài, đánh thẳng những cành cây kia biến thành sương mù hư ảo.

Nhưng điều khiến anh không chú ý tới là một cảnh cây vậy mà lại lặng yên không tiếng động vòng ra sau lưng anh từ lúc nào, hung hăng quấn chặt quanh eo anh.

“Á.”

Cành cây ném Đường Nham lên bầu trời, anh không kiềm được mà phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Tô Thiên nghe thấy giọng anh thì ngoảnh lại nhìn, phát hiện ra Đường Nham bị treo trên không trung, hai chân đạp loạn không ngừng, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Cô vung tay lên, đao nhỏ màu đen sắc bén xuất hiện giữa không trung, bay với tốc độ cực nhanh tới cạnh Đường Nham, cắt đứt cành cây quấn quanh eo anh.

Kết quả là Đường Nham vốn đang trôi lơ lửng ở giữa không trung vì bất đi sức lực chống đỡ mà té mạnh xuống, vừa hay mặt chạm đất, chà xuống khiến mặt dính đầy bùn đất, đau tới mức anh nhe răng nhếch miệng.

Em gái ngươi, ăn hiếp người quá đáng. Một thụ linh nho nhỏ lại dám liều lĩnh như vậy. Hôm nay ông đây không gọt ngươi là không được.

Đường Nham nổi giận đùng đùng bò dậy từ dưới đất, lấy một cái bùa dẫn hỏa từ trong lòng ra, thấy cành cây bay về phía mình thì ném lá bùa ra. Miệng anh vội vàng niệm thần chú đã ghi nhớ từ trước, cấp cấp như luật lệnh.

Lá bùa hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, bốc cháy lên nhanh chóng, thiêu mấy cành cây kia thành tro tàn. Năm lần bảy lượt như vậy, thụ linh biết sự lợi hại của lá bùa trong tay Đường Nham, không dám công kích anh tiếp nữa mà ngược lại lại đặt sự chú ý lên người Tô Thiên và Mạnh Mộng.

Nhưng điều nó không ngờ là Đường Nham lại không muốn cứ như thế mà buông tha cho nó. Anh cắn nát một ngón tay, nhỏ máu tươi lên roi da. Kích phát sức mạnh của Xích Viêm xong thì anh chịu đựng cảm giác chóng mặt do những khí thể lộn xộn kia mang lại, nhanh chóng vọt tới bên cạnh một cây đại thụ xanh biếc cách mình gần nhất, hung hăng mà quất liên tục.

Roi da nhanh nhẹn mạnh mẽ như tia chớp xẹt qua, đánh cho thụ linh trở tay không kịp. Ánh sáng màu đỏ nóng hừng hừng tiếp xúc với thân thể đại thụ thì như thể axit, nhanh chóng ăn mòn thành một cái lỗ màu đen thật to.

“Á.”

Thụ linh kia đau đớn giãy dụa cơ thể, co giật vài cái rồi nổ bùng ra, tan nát thành từng mảnh xanh lục, tiêu tan trong bầu trời đêm.

Nhưng vào lúc này, Mạnh Mộng và Tô Thiên cũng đã hợp sức bẻ gãy ngang một cây đại thụ. Nó cũng trở thành tia sáng, trong khoảnh khắc đã không thấy tăm hơi.

Tình hình trong sân nhanh chóng đảo ngược, ba người Đường Nham rất ăn ý mà vây về phía ba cây đại thụ còn lại.

Dường như thụ linh kia phát hiện mình không phải là đối thủ, tuy tức giận muốn xé Đường Nham thành từng mảnh nhỏ nhưng không thể không đánh trống rút lui.

Nó thu cành đã vươn ra lại, sau đó sát nhập thành một luồng ánh sát màu xanh biếc, biến vào trong màn đêm đen vô tận.

“Không hay rồi, nó muốn chạy trốn.” Đường Nham vô thức kêu lên sợ hãi thành tiếng. Không chờ anh có hành động thì Tô Thiên bên cạnh vọt tới trước mặt luồng ánh sáng màu xanh nhanh như tên rời cung, chặn nó lại.

“Không phải vừa nãy lợi hại lắm à? Bây giờ định đi đâu?” Tô Thiên khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng hỏi.

“Hừ.”

Thụ linh kia hừ lạnh một tiếng nhưng không nói thêm gì mà là chuyển hướng bay về phía bên kia, chắn trước mặt Mạnh Mộng.

“Bây giờ muốn chạy không dễ nữa đâu.” Giọng Mạnh Mộng cũng không có chút độ ấm.

“Các người đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Thụ linh kia nói đầy độc ác hung hãn, ánh sáng màu xanh trên người tỏa rộng ra.

Tô Thiên và Mạnh Mộng tưởng nó lại muốn ra chiêu lớn gì nên vô thức lùi lại hai bước, kéo khoảng cách ra với nó.