Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 94: Ánh sáng màu xanh




“Có thể như vậy sao” Bà cố nội đứng dậy từ mặt đất, tò mò hỏi.

“Có thể, bà yên tâm đi, ám khí trong phòng đã được loại từ sạch sẽ, thân thể con dâu bà không tốt là do ám khí ăn mòn, từ hôm nay trở đi, bà phối hợp với bác sĩ trị liệu, sẽ bình phục rất nhanh, về sau sẽ không thường xuyên sinh bệnh.” Đường Nham cười giải thích.

“Ôi chao, cảm ơn cậu, chàng trai.” Bà cố nội phấn chấn nói, trên mặt xuất hiện nụ cười lâu chưa xuất hiện, bệnh của con dâu cứ lặp đi lặp lại, mất không ít tiền, nếu về sau không mắc bệnh nữa, đó thật đúng là chuyện vui mừng.

Lúc hai người nói chuyện, ông cụ Trương dẫn theo mấy người đàn ông trung niên trở về.

“Chàng trai, tôi đã tìm được mấy người giúp vẫn công tốt nhất ở làng bên cạnh, cậu xem cần làm như thế nào.” Ông cụ Trương vô cùng lo lắng chạy vọt vào trong phòng, nói với Đường Nham.

“Vâng, rất đơn giản, đi lấy một ít đất về, lấp đầy vào hố trong sân nhỏ, sau đó xây tường như cũ là được.” Đường Nham phân phó.

“Được rồi, mọi người, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi, tranh thủ lúc trời chưa tối chuẩn bị cho tốt.” Ông cụ Trương lại cuống quýt chạy ra ngoài cửa, nói với mấy người trung niên.

Mấy người tự thương lượng phân công, sau đó nhanh chóng bắt đầu làm việc, bọn họ đều là người làm quen công việc này, cho nên cực kỳ thuần thục, khi trời mới sẩm tối, họ đã làm xong.

Ông cụ Trương rất vui vẻ, mời họ ăn cơm tối, trong bữa cơm không ngừng gắp rau cho Đường Nham, dù sao tâm nguyện nhiều năm của mình cuối cùng cũng có hy vọng, nên ông cụ vô cùng biết ơn Đường Nham.

Sau khi cơm no rượu say, Đường Nham nghỉ ngơi ở nhà ông cụ Trương một lúc, thẳng đến 10 giờ đêm, anh mới thừa dịp đi dưới ánh trăng, đi chậm rãi đến dãy núi Phục Ngưu.

Lại trở lại nghĩa trang này, tâm tình Đường Nham so với ban ngày khác nhau rất nhiều, lúc này ở trước mắt, thể khí lượn lờ trong không khí kinh khủng, vô số màu sắc tối tăm và nhiều nét vẽ quấn nhau, dệt thành một tấm lưới lớn, dường như muốn cắn nuốt hết toàn bộ khoảng không vô tận cua mọi thứ.

Cho dù đứng ở xa, Đường Nham vẫn cảm nhận được khí thế sắc bén đó, áp chế anh thở hổn hển, suy cho cùng mình là người bình thường, trường hợp này, cứ giao cho quỷ phó nhà mình đến làm.

Đường Nham thở dài, thả Mạnh Mộng và Ứng Phong từ bình sứ nhỏ ra, về Tiếu Vi Vi thì thôi, không ký kết khế ước, vẫn chưa biết nhiều, cho nên tạm thời loại bỏ cô ta.

“Này, nơi này đối với các người chính là vùng đất phong thủy, sức lực mạnh mẽ, đi vào rèn luyện một chút đi, nhớ kỹ, cái loại này có thể kích thích cảm xúc bạo lực của các người, loại trừ những oán hận, ngàn vạn lần tâm trí không thể bị nắm giữ.” Đường Nham nhắc nhở.

Ba con quỷ vừa thấy thể khí này, ngay lập tức giống như nhìn thấy món ăn ngon, tầm mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, đối với lời nhắc nhở của Đường Nham, chỉ đáp một câu qua lao, sau đó chui đầu vào thể khí hỗn tạp nồng đậm.

Tôi đi, có cần thiết hưng phấn như vậy không, Đường Nham thấy bọn họ vội vã bay ra khỏi người, không nói gì.

Tuy rằng không thể lý giải tâm tình mấy con quỷ, nhưng thực lực bọn họ tăng lên, chính mình mới có lợi, Đường Nham trực tiếp ngồi xổm xuống ở một bên, mặc cho chúng tự do phát triển.

Ba người Tô Thiên huy động ma khí riêng biệt trong cơ thể, để chúng nó rải rác trong không trung, che phủ bộ phận thể khí, sau đó loại bỏ tạp chất bên trong, rồi mới hấp thụ vào trong cơ thể.

Ngay lập tức, tinh chất nồng đậm chạy vào tứ chi, khiến các cô cảm thấy linh hồn vô cùng thoải máu, không nhịn được lại bắt đầu tập trung mục tiêu tiếp theo.

Đứng ở bên ngoài bãi tha ma, Đường Nham vẫn chăm chú nhìn động tác của chúng nó, đề phòng có người bị oán khí mê hoặc, chính mình ra tay giúp đỡ đúng lúc, mặc dù những năng lực này tốt, nhưng cũng không dễ dàng có được như vậy.

Đột nhiên, một ánh sáng xanh lục xuất hiện trong tầm mắt anh, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm.

A, tại sao lại có ánh sáng xanh lục, chưa nghe nói có ánh sáng màu xanh xuất hiện ở đây, Đường Nham nghi ngờ đứng dậy, cẩn thận đánh giá những tia sáng lơ lửng trên bầu trời.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không biết là cái gì, nhưng trong lòng anh mơ hồ cảm thấy lai lịch thứ này chắc chắn không đơn giản, nhắc nhở mấy quỷ phó nhà minh chú ý ánh sáng màu xanh lục.

Nhưng còn chưa nói được, anh hoảng sợ phát hiện, ánh sáng kia biến thành một lưỡi dao sắc bén, lao thẳng về phía Ứng Phong, người yếu nhất trong ba con ma.

“Cẩn thận.” Đường Nham lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng vẫn chậm một bước, ánh sáng kia quá nhanh và Ứng Phong thì không phòng bị, bị đánh trúng, ánh sáng xanh xuyên qua tim, linh hồn của anh ta ngay tức khắc run rẩy ở giữa không trung, giống như diều đứt dây, vô lực rơi xuống mặt đất.

Thấy vậy, Đường Nham kêu một tiếng không tốt, anh vội vàng chạy tới, muốn xem tình huống bị thương của Ứng Phong, tính nhiều chuyện nhưng lại không tính đến có thể như vậy.

Thế nhưng, không như ý muốn, không đợi anh đến gần bãi tha ma, một cảm giác chóng mặt xuất hiện, Đường Nham lảo đảo té lăn quay xuống đất, thể khí này đối với người thật sự là quá là hại người, cơ thể anh căn bản không chịu nổi áp lực.

Cũng may Tô Thiên và Mạnh Mộng phản ứng đúng lúc, hai cô một người chạy đến xem tình huống của Ứng Phong, một người đứng chắn ánh sáng xanh trước mặt.

Mạnh Mộng không nói hai lời, bế Ứng Phong sống dở chết dở chạy ra khỏi bãi tha ma, đặt anh ta dưới chân Đường Nham, lo lắng hỏi: “Mau xem anh ta thế nào.”

“Được.”

Đường Nham cúi đầu, nhìn kỹ, phát hiện trước ngực Ứng Phong xuất hiện một cái lỗ đen, như thể là bị vật gì đốt cháy, đồng thời, linh hồn của anh ta bắt đầu thoát ra không trung với tốc độ mắt thường không thể thấy được.

Mẹ nó, một lần tấn công của ánh sáng xanh đã lợi hại như vậy, nếu nó lại xuất hiện, linh hồn Ứng Phong sẽ biến thành tro bụi, đề phòng qủy khí của anh ta biến mất hầu như không còn, Đường Nham vội vàng nhốt anh ta vào trong bình sứ.

“Đừng đứng ngốc nghếch, cái kia lợi hại như vậy, nhanh đi hỗ trợ bắt nó, nhớ kỹ, cố gắng dẫn nó ra bên ngoài, tôi có đem roi da theo, dù sao cũng có thể giúp được một chút.” Đường Nham vội dặn dò Mạnh Mộng.

“Vâng, chỉ nhân.” Mạnh Mộng đáp lại, vội chạy đến chỗ Tô Thiên, sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào.

“Anh là ai?” Tô Thiên lớn tiếng hỏi.

“Ha ha, muốn cướp đồ ở địa bàn của tôi, còn chất vẫn tôi là ai, da mặt mấy người thật dày.” Trong lục quang truyền ra một giọng nói khàn khan mơ hồ, giống như tiếng trẻ con mới bắt đầu tập nói.

“Không cần biết địa bàn của ai, bà đây đã xác định rồi, có sao không?” Tô Thiên cười lạnh nói.

“Hừ, vậy vĩnh viễn ở lại đây với tôi đi.” Giọng nói non nớt trong ánh sáng xanh trở nên âm trầm khủng bố.