Hôm nay, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo dài tay màu trắng kết hợp với quần bò bó sát, phác họa rõ độ cong hoàn hảo của cơ thể, Lộ ra làn da trắng nõn, mịn màng, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, thu hút người đến thưởng thức, mái tóc đen nhánh rối loạn đã được buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa. Cả người xinh đẹp như đóa hoa nở rộ đầu xuân, xinh đẹp đến mức khiến người ta mù mắt.
Trương Thiên nhìn đến mức chảy nước miếng, tiểu mỹ nhân thật là xinh đẹp, trong sáng như thiên nhiên không hề bị ô nhiễm. Những người ngoài kia trang điểm thật dày hay phẫu thuật thẩm mỹ còn không xứng xách giày cho cô. Đây là lần đầu tiên anh ta gần gũi với Lưu Tiểu Nhiên như vậy. Trước kia anh ta chỉ nói một câu, cô gái nhỏ đã trốn rất xa, khiến trong lòng anh ta rất khó chịu.
Hiện tại khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận cô, Trương Thiên rất khẩn trương, vẻ mặt tươi cười nói: “Tiểu Nhiên à, em đứng ở đây lâu như vậy chắc cũng mệt rồi. Anh mời em đi ăn một bữa tiệc lớn nhé.”
“Cảm ơn, tôi không đói bụng.” Lưu Tiểu Nhiên lạnh lùng trả lời anh ta.
Người đàn ông này có bản chất gì, trước kia cô đã nhìn thấu. Lăng nhăng, lừa đảo có lẽ anh ta đều làm rồi, chắc chắn là một người cặn bã.
Đã thế, còn cả ngày quấy rầy cô, thật sự phiền muốn chết. Nếu không phải là lo lắng cho Đường Nham thì còn lâu cô mới đứng cùng một chỗ với anh ta.
Lưu Tiểu Nhiên càng nghĩ càng thấy không được thoải mái, hơn nữa Trương Thiên còn có xu thế đứng gần cô hơn. Cô dứt khoát không đứng đợi ngoài cửa nữa, trực tiếp đi vào trong giúp Đường Nham và chú Chu sắp xếp lại đồ đạc.
Trương Thiên bị ngó lơ, giận tái mặt. Con tiện nhân này, cậy có chút nhan sắc mà dám lên mặt. Hừ, đợi sau khi đuổi Đường Nham đi, sẽ thu thập cô ta.
Mặc kệ người phụ nữ đó hung dữ thế nào, sau khi bị đè trên giường, không phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời hay sao. Trương Thiên nghĩ đến đây, lạnh lùng liếc mắt nhìn vào trong phòng, xoay người rời đi.
Sau khi ba người đã quét dọn sạch sẽ nhà ở, Đường Nham lại đi chợ mua một bồn hoa mới và một cái chậu đựng cá. Hai thứ này đều là những thứ thường dùng nhất để cầu tài lộc.
Sau khi mọi chuyện đều ổn thỏa, Đường Nham lại dặn chú Chu, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chỉ được đánh một ván bài, thắng thì ngay lập tức rời khỏi, ngàn vạn lần không được tham lam, nếu không sẽ phản tác dụng.
Hơn nữa anh còn quyết định, mỗi ngày sẽ tự mình giám sát chú Chu. Đây chính là chuyện đại sự liên quan đến cuộc sống yên ổn của anh, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngày hôm sau, nhà chú Chu chỉ mở một bàn mạt chược đơn giản. Có mấy ông già bình thường mê chơi làm bạn với ông ta, bắt đầu ván thứ nhất, bởi vì chỉ chơi thử nghiệm, cho nên tiền cược rất ít.
Kể ra cũng thật kỳ diệu, trước kia chú Chu toàn thua bài, nhưng lúc này giống như gặp vận may lật kèo, khiến mấy người hay thắng tiền tay mềm nhũn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn từ đầu đến cuối tràn đầy ý cười, miệng ngoác đến tận mang tai.
Tất cả mọi người lấy làm kỳ lạ, đều khen ngợi quả nhiên Đường Nham có bản lĩnh, ngày đầu tiên đã giúp chú Chu kiếm được rất nhiều tiền. Trương Thiên đứng quan sát tất cả bĩu môi không cho là đúng: “Nếu không có vận may người bình thường cũng có thể thắng được một hai lần. Hôm nay chỉ là trùng hợp mà thôi, sau này chưa chắc đã có vận khí tốt như vậy.”
Nói xong thản nhiên quay người rời đi. Thế nhưng trăm triệu lần anh ta không ngờ tới, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư, cho đến ngày thứ chín, chú Chu đều thắng không thua, hơn nữa gia đình hòa thuận. Sau khi xuất viện, thím Chu dường như thay đổi thành một người khác, không những chăm chỉ hơn nhiều, nói chuyện cũng ôn hòa hơn, ngay cả một câu oán giận cũng không nói.
Việc này khiến Trương Thiên rất luống cuống, vốn dĩ ván bài này đã nắm chắc chiến thắng thế nhưng giờ đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Thật đúng là tà môn, thằng cha này lại có thể không thua một ván nào. Trương Thiên oán hận mắng, nếu ngày mai ông ta lại thắng, anh ta sẽ mất một trăm nghìn tệ cho Đường Nham. Dù sao cũng nói trước công chúng, nếu anh ta dám chối cãi, mặt mũi sẽ bị ném xuống cho mọi người dẫm đạp, nên anh ta không thể thua người này.
Nếu trả tiền, thì anh ta thật sự không trả được. Tuy đi theo ông chủ Ngô không tồi, nhưng bình thường đi ra ngoài chơi với đám bạn phóng túng cũng tiêu không ít tiền. Bởi vậy đến bây giờ, trong tài khoản của anh ta chỉ có ba đến bốn mươi nghìn thôi, cho dù đưa hết cho Đường Nham cũng không đủ.
Nên làm gì bây giờ, Trương Thiên mặt mày ủ ê đi loanh quanh trong phòng. Đột nhiên trong đầu anh ta hiện lên một ý nghĩ. Mình thật khờ, không phải chưa đến thời khắc cuối cùng sao, chỉ cần ông già kia thua tiền, sẽ không cần trả một trăm nghìn nữa.
Không phải ông chủ anh ta mở rất nhiều sòng bạc ngầm sao, nơi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều dụng cụ ăn gian. Đến lúc đó trộm một ít để dùng, tự mình sẽ đánh bạc, không tin không thắng được ông già kia.
Trương Thiên nghĩ vậy, ngay lập tức trong lòng thấy thoải mái hẳn. Không nhịn được mà cảm thấy tự hào vì sự thông minh tài trí của chính mình, sau đó hớn hở ra ngoài tìm dụng cụ.
Tới ngày cuối cùng, Đường Nham cũng vô cùng khẩn trương. Đối với tính cách của Trương Thiên anh đã rất rõ, chắc chắn thằng quỷ này không cam tâm tình nguyện nhận thua, ở thời khắc cuối cùng chắc chắn sẽ nghĩ ra chiêu trò gì đó để ngăn cản, không quan sát cẩn thận thật đúng là không được.
Vài ngày cuối cùng này, Đường Nham dứt khoát ở trong nhà chú Chu, phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Mà chú Chu được Đường Nham giúp đỡ, càng ngày càng thoải mái, cho nên đối với anh rất cảm kích, cũng nghiêm túc làm những việc Đường Nham dặn dò.
Khi mấy người có tâm tư chờ đợi, rốt cuộc thời khắc quyết chiến cuối cùng cũng tới. Cũng như mọi ngày, chú Chu sớm đã bố trí bàn. Đợi mấy người hàng xóm đến đây, vội vàng mời bọn họ vào chỗ.
“Đợi đã.” Trương Thiên thành thành thật thật đứng ở một bên bỗng mở miệng nói chuyện.
“Hôm nay là thời khắc quan trong quyết định tôi với Đường Nham ai thắng ai thua, đứng ở một bên nhìn thì không có ý nghĩa. Không bằng tự tôi chơi cùng mọi người một ván, thế nào?”
Mấy người ở đây nghe xong lời này đều sửng sốt, không biết trong hồ lô của anh ta bán thuốc gì, cũng không biết nên đồng ý hay từ chối, không hẹn mà đều nhìn về phía Đường Nham.
Biểu cảm trên mặt Đường Nham vẫn rất tự nhiên, nhưng trong lòng sớm đã chào hỏi mười tám đời tổ tông của Trương Thiên. Tên này, quả nhiên mình đoán đúng, đúng thật là không dễ dàng nhận thua. Cái gì mà muốn tự mình chơi, chỉ sợ là muốn dùng chiêu trò gì đó để quấy phá.
Trước kia lúc đánh cược, cũng không quy định đương sự không được vào sân, huống chi vẻ mặt người ta còn rất khiêm tốn, Đường Nham thật không có lý do gì để từ chối, đành phải chịu đựng sự tức giận trong lòng nói: “Được, anh đã có hứng thú, tôi đây cũng tham gia cho náo nhiệt, bài hôm nay tôi cũng tham gia.”
Anh có kế Trương Lương, tôi có thang trèo tường. Ông đây cũng không tin, đường đường là học trò của Quỷ Cốc Tử mà lại thua một tên nhóc ma cà bông.
“Được, vậy đến đây đi.” Trương Thiên tùy ý ngồi xuống, bộ dáng không sợ hãi chút nào.