Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 85: Đằm thắm thì chết sớm




Đường Nham nghiên cứu Phong Thủy Chân Kinh trong nhà vài ngày mới tìm được cách xử  lý tháo gỡ tiễn sát ở Cao ốc Empire State đó chính là dùng sát để ngăn sát.

Anh bảo Triệu Tiểu Phàm tìm người sơn đỏ phía ngoài bức tường trên tầng cao nhất kia, sau đó tháo tất cả cửa kính thủy tinh ra để ánh mặt trời chiếu vào hành lang, còn có cả kinh Phật trấn tràng, cả tầng lầu trở nên tràn đầy dương khí. Bất kể có âm uế gì tới theo tiễn sát đều bị dương khí tập hợp ở đây cản lại, dùng cách này để điều hòa âm dương hiệu quả.

Sau đó, chuyện Cao ốc Empire State được vẽ một dấu chấm tròn.

Có thu nhập hậu hĩnh, cuộc sống của Đường Nham cũng được nâng cấp không ít, sống rất thú vị. Ban ngày thì có em gái mềm mại đáng yêu Tiểu Nhiên làm bạn, buổi tối thì có yêu tinh Tô thân hình quyến rũ làm ấm giường. Cuộc sống quả thực đẹp khỏi nói.

Lại là một ngày trời trong nắng ấm, Đường Nham và Trương Lương ngồi trong cửa hàng của mình nói chuyện phiếm thì một người đàn ông cười ha ha, hăm hở đi vào.

Đường Nham vừa nhìn, chao ơi, là một người quen cũ thì lập tức bày ra khuôn mặt tươi tắn nghênh đón.

“Là chú hai ạ? Đã lâu không gặp. Sao hôm nay lại vui vẻ thế ạ?”

“Ui chao, để cháu đoán xem, có phải dự án thu mua hoàn thành thuận lợi, lời được một món tiền lớn không?” Trương Lương cười trêu.

“Ôi, đúng là bị thằng nhóc cháu nói đúng rồi. Bây giờ chú đã sát nhập công ty đó thành công rồi. Giá cổ phiếu cảu công ty nhà mình tăng gấp đôi khiến mấy ngày nay chú mừng sắp điên rồi.” Nụ cười trên mặt Trương Thiên Minh không thể dừng lại được.

“Vậy là tốt rồi. Lúc trước cháu nói không sai đấy chứ. Chú tin thằng nhóc này chắc chắn không sai đâu.” Trương Lương chỉ vào Đường Nham nói.

“Đúng đó, may mà có Tiểu Đường chỉ điểm mới thuận lợi bắt được người phụ nữ lòng lang dạ sói bên cạnh chú. Cô ta và công ty khác liên hợp với nhau lừa chú, sau đó còn định chạy trốn thì bị chú chặn trong nhà. Hôm qua chú đã khởi tố họ rồi. Cô ta cũng đã bị đưa vào trại tạm giam.” Trương Thiên Minh trầm giọng nói.

“Đúng đó, loại người trong lòng có quỷ như họ phải để luật pháp trừng trị nghiêm khắc. Bây giờ cháu thấy chú hai hăng hái, khí tràng rộng mở, sau này cuộc sống chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Có lẽ Mạnh Mộng đã ngoan ngoãn nghe lời cải vận cho chú.” Đường Nham liếc Trương Thiên Minh, vui tươi hớn hở nói.

“Hì hì, đúng là cô ta bỏ ra không ít sức lực. Không có cô ta giúp đỡ thì chú cũng không phát hiện được âm mưu của người phụ nữ kia.” Trương Thiên Minh nói.

“Nếu chuyện đã xong thì chú hai trả lại Mạnh Mộng cho cháu đi.” Đường Nham thu nụ cười lại, nói với vẻ mặt thành thật.

“Cái gì? Còn phải trả về à? Không phải cô ấy đã được chú mua à?” Trương Thiên Minh kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên ban đầu là chú trả tiền để cô ta cải vận giúp chú, hoàn thành dự án thu mua thuận lợi. Chuyện bây giờ đã xong thì phải trả lại thôi. Hơn nữa cô ta là một con quỷ, âm khí quá nặng, ở bên cô ta thời gian dài thì sẽ tổn thương tới cơ thể chú.”

“À, vậy hả?” Trương Theien Minh móc bình sứ nhỏ đựng Mạnh Mộng từ trong túi ra một cách không tình nguyện, đưa cho Đường Nham. Qua mấy ngày ở chung, Mạnh Mộng dịu dàng ngoan ngoãn hợp lòng người khiến ông ta thấy vô cùng thích, vốn nghĩ cô ta có thể ở mãi bên cạnh mình, không ngờ thời khắc chia ly tới nhanh như vậy.

“Có thể để chú chào hỏi cô ta lần cuối không?” Trương Thiên Minh đề nghị.

“Ặc, đương nhiên là có thể.” Đường Nham dứt lời, duôi tay mở nắp bình sứ, thả hồn phách Mạnh Mộng ra.

“Chủ nhân có gì dặn dò ạ?” Mạnh Mộng xuất hiện, liếc mắt là thấy Đường Nham, vội vàng cúi người xuống dò hỏi đầy quy củ.

“Ừm, khách nói muốn chào tạm biệt cô.” Đường Nham chỉ vào Trương Thiên Minh nói, trong lòng vô cùng hài lòng với biểu hiện của Mạnh Mộng. Không hổ là nô lệ quỷ mà mình dạy dỗ, khôn khép ngoan ngoãn, đúng là đã dát vàng lên mặt ông đây.

“Cảm ơn quý khách đã chăm sóc. Nếu lần sau ông có gì cần tới nữa thì chào đón ông quang lâm.” Mạnh Mộng mỉm cười nói.

“À…À, cô…cô cũng chăm sóc bản thân cho tốt.” Vẻ mặt Trương Thiên Minh hơi không được tự nhiên. Ông ta nhìn Mạnh Mộng, càng nhìn càng thấy không nỡ nhưng có hai bề dưới đứng trước mặt không tiện để nói thêm gì, đành phải qua loa khách sáo vài câu.

Sau đó ông ta rời hỏi cửa hàng phong thủy nhỏ rất nhanh.

“Chậc chậc, chú hai này của cậu thật thú vị.” Đường Nham nhìn dáng vẻ gần như là chạy mất dép của Trương Thiên Minh, hơi cạn lời.

“Chao ôi, tám mươi phần trăm là không nỡ bỏ mỹ nhân nhỏ xinh đẹp này rồi. Ặc, quỷ nhỏ xinh đẹp.” Trương Lương chỉ vào Mạnh Mộng nói.

“Sức quyến rũ của nô lệ quỷ nhà tôi không nhỏ đâu. Đưa tôi xem nào, ừm, sức mạnh tăng lên không ít, còn có một phần hồn thể đã thực thể hóa rồi. Xem ra chuyến này gặt hái rất nhiều, thật con mẹ nó không tồi.” Đường Nham giơ ngón tay cái lên với Mạnh Mộng.

Mạnh Mộng được chủ nhân nhà mình khen ngợi thì trong lòng vui vẻ không thôi, từ đó về sau càng thêm cố gắng nghe lời.

Hôm nay không có một khách hàng nào. Hai người đóng cửa tan làm sớm.

“Sao, muốn đi đâu ăn cơm? Anh em, hôm nay tôi mời.” Trương Lương khoác tay lên người Đường Nham, khí phách vạn phần mà nói.

“Không cần đâu. Tiểu Nhiên bảo hôm nay muốn đích thân xuống bếp nấu canh cho tôi.” Đường Nham từ chối không thương tiếc gì, tiện thể ném một miếng thức ăn cho chó.

“Hí hí, thằng nhóc thối cậu, dám đằm thắm một cách trần trụi, bắt nạt ông đây không có bạn gái phải không?” Trương Lương thúc cùi chỏ vào ngực anh, trợn mắt nhìn.

“Không phải lúc nào tôi cũng bắt nạt cậu à, còn nói gì mà phải hay không. Đồ chó độc thân đáng thương.” Đường Nham lành lạnh ném lại một câu rồi xoay người rời đi.

Để lại Trương Lương dậm chân đầy tức giận không ngừng ở đằng sau, hung tợn mà trả anh một câu đằm thắm thì chết sớm.

Khoảng thời gian này bố Lưu mẹ Lưu đã đi tới vùng khác, trong nhà chỉ có một mình Lưu Tiểu Nhiên cho nên cô mới dám yên tâm to gan mời Đường Nham tới nhà mình làm khách.

Đường Nham vừa bước vào hẻm Liễu Hạng thì cửa nhà mình cũng không vào mà chạy thẳng tới nhà Lưu Tiểu Nhiên.

“Cốc cốc cốc”, Anh gõ cửa một lúc, Lưu Tiểu Nhiên mặc một bộ váy liền áo màu xanh da trời bước ra mở cửa.

“Đường Nham à, mau vào đi!” Cô bé vui tươi hớn hở nhường đường cho anh.

“Hôm nay cô nhóc làm món ngon gì nào? Bụng tôi sắp đói chết rồi.” Đường Nham vừa đi vào trong nhà vừa nói.

“Ừ, có cá kho tàu và sườn xào chua ngọt, còn nấu cả canh nấm tuyết. Anh ngồi xuống trước đi, canh còn đang hầm trong phòng bếp, tôi phải đi xem sao.” Lưu Tiểu Nhiên dứt lời thì vội vàng chạy chậm về lại phòng bếp.

Đường Nham nhìn bóng dáng bận bịu của cô bé, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Mặc kệ bên ngoài gặp phải chuyện như thế nào, anh chỉ cần vừa thấy cô là tất cả mọi chuyện không vui đều tan thành mây khói.

Ừ, cô bé nhà mình đúng là dịu dàng hiền huệ. Đường Nham khẽ lẩm bẩm một câu, không kiềm được mà đi vào phòng bếp, khẽ khàng ôm bóng dáng nhỏ bé đang đứng khuấy nồi canh từ sau lưng.

“Ấy, anh làm gì thế? Đừng như vậy.” Lưu Tiểu Nhiên bị giật mình, ngoảnh lại thấy là Đường Nham thì mới thả lỏng, cảm nhận khuôn ngực nóng hừng hực sau lưng, không kiềm được mà đỏ mặt, khẽ đẩy anh.