Trương Thiên Minh thấy dáng vẻ của Mạnh Mộng như có lời muốn nói với mình thì bình tĩnh để ly rượu xuống, sau đó lấy cớ hơi say nên ngửa ra ghế.
Mạnh Mộng vội vàng chạy tới, nói khẽ bên tai ông ta về kế hoạch của Vu Lệ Lệ và Lý Thanh Minh.
Hừ, mình đoán không sai mà, đám người này đúng là định ra tay. Các người đã muốn động tay động chân trên hợp đồng, vậy thì các ngươi sẽ được như mong muốn. Trương Thiên Minh cười lạnh ở đáy lòng.
Tiếu Vi Vi thấy ông ta đã có chút men say thì vội vàng thừa thắng xông lên. Cô ta lại lấy đủ loại lý do để rót thêm cho ông ta mấy ly rượu, sau đó Lý Thanh Minh mới tức thời nhắc đến chuyện hợp tác.
“Chủ tịch Trương này, chắc ngài cũng đã biết thực lực của công ty chúng tôi từ trước. Tôi nghĩ người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cùng hợp tác dự án thu mua kia sẽ có lợi cho cả hai công ty chúng ta. Đây là bản hợp đồng mà công ty chúng tôi đã soạn sẵn, nếu ngài cảm thấy không có vấn đề gì thì hôm nay chúng ta ký luôn đi!”
“Ừ, quả thật quý công ty rất có thực lực, tôi cũng đã quyết định sẽ ký hợp đồng trong hôm nay, không ngờ tổng giám đốc Lý còn thẳng thắn hơn cả tôi. Vậy thì lấy hợp đồng ra thôi!” Trương Thiên Minh nói xong thì ợ một cái, dụi nhẹ đôi mắt, dáng vẻ như buồn ngủ, ý thức mơ hồ.
Lý Thanh Minh thấy cảnh này thì mừng rỡ trong lòng. Thứ anh ta muốn chính là loại trạng thái như vậy, nếu không sao có thể gian lận dưới mí mắt của vị lõi đời này. Anh ta vội vàng bảo phó giám đốc Cao lấy hợp đồng ra, để trước mặt ông ta.
Trương Thiên Minh nhìn bản hợp đồng kia một lúc, phất phất tay với Lệ Lệ rồi nói: “Lệ Lệ, bây giờ đầu tôi choáng quá, không nhìn rõ chữ, em giúp tôi đọc xem có vấn đề gì không!”
“Dạ”
Vu Lệ Lệ đáp một tiếng, sau đó cầm bản hợp đồng trên bàn lên, đọc kỹ một hồi rồi mới nghiêm túc trả lời: “Chủ tịch, tôi đã xem qua, không có vấn đề gì đâu ạ. Đối với dự án thu mua này, bên tập đoàn Trung Minh sẽ cung cấp một nửa vốn và nhân lực, lợi nhuận sau khi hoàn thành là chúng ta bảy mươi phần trăm bên kia ba mươi phần trăm, có thể nói là rất có lời ạ!”
“Được, vậy thì nghe em, ký đi!” Trương Thiên Minh nhận bản hợp đồng và bút mà Vu Lệ Lệ đưa qua, ký tên mình vào bên B. Hợp đồng chia làm hai bản, ông ta giữ một bản, Lý Thanh Minh giữ một bản.
“Ái chà, hợp đồng đã ký, tôi sẽ cử người đến quý công ty để bàn bạc chi tiết sau. Hôm nay tửu lượng hơi cao nhỉ, chẳng uống được bao nhiêu đã chóng mặt rồi, mất mặt quá. Thể lực của tôi chống đỡ hết nổi rồi, phải về nghỉ thôi. Lệ Lệ, mau tới đỡ tôi nào!” Trương Thiên Minh gọi.
“Tới đây tới đây!”
Vu Lệ Lệ vội vàng đỡ Trương Thiên Minh đang lảo đảo sắp ngã lên.
Lúc Trương Thiên Minh dựa vào bả vai Vu Lệ Lệ, ông ta cũng thò tay vào túi xách của cô ta rồi lấy ra một máy ghi âm cỡ nhỏ, sau đó nhét vào trong túi mình một cách tỉnh bơ.
Một người trưởng thành nặng như vậy, chỉ dựa vào sức của Vu Lệ Lệ mà muốn đỡ ông ta xuống lầu là chuyện không dễ, Lý Thanh Minh cũng tới giúp một tay.
Sau khi hai người đưa được Trương Thiên Minh lên xe, Vu Lệ Lệ dặn tài xế đưa ông ta về nhà, còn mình thì lấy cớ bận việc nên không qua đó được. Đợi đến sáng mai, sau khi Trương Thiên Minh tỉnh lại rồi thấy bản hợp đồng kia, ông ta nhất định sẽ cực kỳ hoảng sợ. Đến lúc đó, ông ta giữ cô ta lại không chịu thả ra thì coi như xong. Biện pháp tốt nhất chính là cô ta phải lặn thật nhanh, như thế Trương Thiên Minh sẽ không bắt được nhược điểm gì.
Tài xế lái xe ra khỏi khách sạn Đế Quốc. Đợi sau khi về đến nhà, Trương Thiên Minh mới sửa sang lại quần áo, lấy bản hợp đồng từ trong túi công văn ra, đọc kỹ qua một lần mới cười lạnh nói: “Ồ, đám người này đúng là lòng dạ ác độc. Chúng tôi bỏ vốn cho dự án hợp tác, bọn họ bỏ nhân lực, sau khi về tay lại muốn cầm chín mươi phần trăm cổ phần, là muốn ép tôi vào đường chết à!”
“Vậy phải làm sao đây? Hợp đồng đã ký rồi, ông sẽ không làm theo những gì ghi trên đó thật chứ?” Mạnh Mộng lo lắng hỏi.
“Trên đó có chữ ký của tôi thì theo lý mà nói, nó đã có hiệu lực về mặt pháp lý rồi. Chỉ có điều, tiền đề là song phương tình nguyện mới được, còn cố ý dùng quỷ kế để đạt được thành quả, tôi sẽ không nhận!” Trương Thiên Minh nói xong liền lấy máy ghi âm cỡ nhỏ từ trong túi ra, ấn vào nút công tắc.
Sau một đoạn tạp âm rè rè thì chiếc máy truyền ra đoạn đối thoại của hai người, là Vu Lệ Lệ và Lý Thanh Minh trốn trong hành lang lúc âm mưu lên kế hoạch.
Mạnh Mộng vừa nghe đến đây thì lập tức kinh ngạc hỏi: “Đây, đây là gì vậy?”
“Đây là máy ghi âm tôi đã lén nhét vào túi xách của Vu Lệ Lệ lúc ở nhà hàng, vừa hay nó đã ghi lại kế hoạch của bọn họ. Kết hợp nó với bản hợp đồng này thì chính là bằng chứng kép. Ngày mai tôi sẽ cử luật sư ra tòa để kiện. Đôi cẩu nam nữ này, đừng hòng thoát được đứa nào, dám ngấm ngầm mưu tính với tôi thì nên biết hậu quả!” Trương Thiên Minh nói với khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt hung tàn.
Mạnh Mộng bị vẻ mặt của ông ta làm cho hết hồn, cũng không dám làm ồn nữa mà ngoan ngoãn đợi ở một bên.
Lại nói, sau khi tiễn Trương Thiên Minh về, Lý Thanh Minh liền đút cho Vu Lệ Lệ một tờ chi phiếu, dặn cô ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.
Vu Lệ Lệ cũng biết rõ mình đã làm chuyện gì, nếu để Trương Thiên Minh bắt được, cô ta chắc chắn sẽ chết rất thê thảm. Cho nên cô ta cầm được chi phiếu rồi, đã mua vé máy bay để đi tỉnh khác ngay trong đêm. Cô ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng khi sau khi cô ta thu dọn hành lý xong, lúc chuẩn bị ra cửa thì lại bị mấy vệ sĩ áo đen chặn ở cửa nhà mình.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, lúc này Lý Thanh Minh mới khẽ hát mà trở về phòng. Phó giám đốc Cao đang đọc lại bản hợp đồng.
“Ha ha, thế nào? Cậu đây lợi hại chưa? Chẳng phải đã giải quyết được rồi sao? Đến lúc kết thúc dự án thu mua, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được một món lớn!” Lý Thanh Minh đắc ý nói.
“Hiện tại nhìn thì có vẻ rất tốt, nhưng tôi cứ có cảm giác chuyện này quá thuận lợi!” Phó giám đốc Cao cau mày nói, trên mặt anh ta cũng không có vẻ phấn khởi.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, điều này rất bình thường. Đã là một thằng đàn ông thì không cách nào chịu nổi sức quyến rũ của đàn bà đẹp, chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi!” Lý Thanh Minh xua tay nói với vẻ không tán thành.
“Thôi, cậu đây còn có chuyện phải làm, đi trước nhé. Mấy chuyện sau này giao cho cậu đó!” Lý Thanh Minh nói xong cũng đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Tiếu Vi Vi ngồi bên cạnh vội vàng đi theo.
“Thanh Minh, Thanh Minh, anh đợi em với!” Tiếu Vi Vi đi giày cao gót nên không thể đi nhanh. Vừa bước lên cầu thang cô ta đã cách Lý Thanh Minh một khoảng rất xa, cô ta vội mở miệng gọi.
“Chuyện gì?” Lý Thanh Minh dừng lại, mất kiên nhẫn nói.
“Anh xem đã muộn thế rồi, một mình em cũng không về được, hay là anh tiễn em một đoạn nhé!” Tiếu Vi Vi đi lên trước, đưa tay đi kéo cánh tay Lý Thanh Minh một cách thân thiết rồi dán cơ thể mình lên.
“Đi đi, ông đây còn có chuyện quan trọng phải lo. Không phải đã trả tiền cho cô rồi sao? Tự đón xe về đi!” Lý Thanh Minh hất cô ta ra một cách lạnh lùng, ném lại một câu rồi xoay người rời đi, giống như cô ta là thứ bẩn thỉu gì đó không nên chạm vào vậy.