“Anh yêu!”
Ma nữ kia hét lên một tiếng, sau đó vặn vẹo eo đi về phía Đường Nham.
m thanh chói tai, Đường Nham nghe thấy thì cả người đều nổi da gà, không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma nữ giống như yêu quái kia đang tới gần.
Ma nữ đi tới cạnh ghế sa lon ngồi xuống, vặn vẹo eo rồi nằm xuống trong lòng Đường Nham, cơ thể cao gầy quấn lấy người anh, ả ta xoay người nhảy qua ngồi ở giữa hai bắp đùi của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, bày ra vẻ mặt nũng nịu, ôn nhu nói: “Anh yêu, người ta rất thích anh đó, chi bằng chúng ta cùng làm chuyện thú vị đi.”
Sau khi nói xong, bàn tay dính đầy đốm xanh nhẹ nhàng di chuyển xuống, chui vào bên trong vạt áo của Đường Nham, cùng da thịt của anh tiếp xúc thân mật.
Đối với Đường Nham mà nói, đây không phải là vuốt ve, đây là một cây khô cọ xát ở trên người mình, cái cảm giác này còn khiến anh khó chịu hơn so với đâm anh một đao.
“Fuck, nhanh lên lăn xuống khỏi người lão tử.” Đường Nham cuồng loạn giận giữ hét lớn.
“Không nên đối xử hung dữ với người ta vậy nha, người ta dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp yếu đuối a, cùng lắm em lại thích sự thô lỗ này, ha ha.” Ma nữ trước tiên là bày ra bộ dạng ủy khuất, sau đó lập tức cười phá lên, âm thanh sắc nhọn, đâm vào màng nhĩ Đường Nham như muốn xuyên thủng.
Thế nhưng thân thể không thể nào tự khống chế được, căn bản là không có chút phản kháng nào, chỉ có thể chịu đựng như thế.
Mùi hôi thối quanh quẩn nhàn nhạt ở chóp mũi, hơn nữa khuôn mặt người trước mặt có thể sánh ngang với gương mặt của lão quỷ Hắc Sơn, Đường Nham không khỏi tỏ vẻ chán ghét ra bên ngoài.
Trước đây anh thích nhất là tư thế này, chỉ cần tiểu yêu tinh nhà mình vừa ngồi lên, anh ngay lập tức muốn cương, mẹ nó, bây giờ đổi thành lão ma già da khô xấu xí, anh mới biết được đây là một phút mà tư thế này có thể lấy mạng của anh.
Người đâu cứu mạng a, ai mau tới cứu tôi a, trong lòng Đường Nham lớn tiếng reo hò, suýt nữa ngất xỉu vì khóc.
Ma nữ nhìn thấy anh một mực không thể yêu thương, ả ta không những không dừng tay, ngược lại còn sát lại gần anh hơn một chút, ngẩng đầu muốn hôn lên môi Đường Nham.
“Tôi thao mười tám đời tổ tông nhà cô, mau tránh ra mau tránh ra.” Đường Nham hoảng sợ hét lên, nếu thật sự bị ma nữ này hôn, anh chắc chắc sẽ buồn nôn đến chết.
Ma nữ kia căn bản không chú ý tới tiếng mắng của anh, ngược lại làm chậm động tác, lại gần anh thêm một chút, như là đang cố ý đùa giỡn anh.
Đường Nham đau đớn nhắm hai mắt lại, cảm giác mình cách cái chết đã không còn xa, nhưng ngay lúc này, anh đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ hơn một chút, cảm giác bị đè ép kia cũng theo đó mà biến mất.
Sau đó, bên tai anh truyền đến một tiếng nổ “ầm” thật lớn.
Đường Nham lập tức bật người dậy mở mắt ra, nhìn thấy ma nữ vừa nãy nằm trên người anh đã ngã xuống sàn cách đó không xa, còn Ứng Phong thì đang đứng bên cạnh.
“Chủ nhân, người không sao chứ?” Ứng Phong lo lắng hỏi.
Sau khi nghe thấy tiếng gọi cửa Đường Nham, anh ta vội vàng quay lại ngay lập tức, kết quả nhìn thấy cảnh tượng mà cay cay khóe mắt, một ma nữ gầy gò và xấu xí đang tỏ ra thân thiết ngồi trên người Đường Nham, còn chủ nhân của anh ta thì như chết đi sống lại, vừa nhìn chính là đang bị cưỡng bức, chẳng trách gấp như vậy đã gọi mình trở về. Ứng Phong vội vàng chạy tới, dùng một tay xách cổ của ma nữ kia lên, hung hăng kéo ả ta ra khỏi người Đường Nham, sau đó dừng lực ném ả văng ra ngoài.
“Cuối cùng anh cũng về.” Đường Nham nước mắt lưng tròng nói, emma, thật sự là đúng lúc a, trinh tiết lao động cuối cùng cũng được bảo vệ, nếu thật sự bị con ma nữ kia chiếm ưu thế, anh cũng không sống được.
“Mau bắt tên ma nữ kia lại cho tôi, dám đối xử với tôi như thế, tôi phải đánh cho cô ta hồn phi phách tán.” Sau khi ma nữ bị tống ra ngoài, Đường Nham phát hiện thân thể của mình rốt cuộc cũng có thể của động được, lập tức nhanh chóng từ ghế salon đứng dậy ra lệnh.
“Tốt.”
Ứng Phong gật đầu, vừa định ra tay với ma nữ kia, lại kinh ngạc phát hiện thân thể anh ta bắt đầu thay đổi.
Làn da gầy guộc từng chút một rơi ra, hóa thành khói tan trong không khí, giống như trứng gà bị bóc vỏ, gương mặt xấu xí cũng thay đổi hoàn toàn, cuối cùng là thay đổi cả người.
Đường Nham vừa nhìn thấy gương mặt đó, anh ta lập tức kinh ngạc hét lên: “Tiểu yêu tinh.”
Không sai, dáng người đẹp đẽ sáng sủa kia, chính là Tô Thiên đã biến mất vô cớ trong nhà cách đây không lâu.
Sau khi cô thoát khỏi ràng buộc của hợp đồng, lập tức nghĩ ra một thủ đoạn như thế, muốn hù dọa Đường Nham một chút, thuận tiện cho anh ta cảm thấy chán ghét một chút, xuất cho mình một chút khí, kết quả còn chưa làm được bước cuối cùng đã bị Ứng Phong đột nhiên xuất hiện làm hư chuyện.
Cùng lúc đó, thời gian tác dụng của năng lực vừa lúc kết thúc, cho nên cô mới khôi phục khuôn mặt ban đầu của mình.
Tô Thiên thầm kêu lên một tiếng không ổn, vốn dĩ cô muốn biến mất sau khi trêu chọc Đường Nham, sau đó giả vợ bị người khác gài bẫy, vất vả mới trốn về được, như vậy đã có thể hoàn thành kế hoạch một cách hoàn mỹ, cũng sẽ không bị Đường Nham hành hạ.
Thật không ngờ, đã không như mong muốn, vậy mà cô còn bị phát hiện trực tiếp hiện nguyên hình.
Đường Nham bước tới trước mặt Tô Thiên, nhìn cô có chút bối rối hốt hoảng như có đang suy nghĩ điều gì.
Chẳng trách vừa rồi không tìm thấy cô, hóa ra là thay đổi một khuôn mặt khác, nhưng tại sao lại như vậy chứ? Nhờ thay đổi thân phận, anh cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô mới đúng, nếu không anh đã phát hiện ra vấn đề sớm hơn, chỉ có điều chuyện này có khả năng tạm thời không nhắc tới.
Tiểu yêu tinh lại dám biến thành hình dạng kia để hù dọa anh, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu a, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi đặc biệt là trinh tiết lao động sắp bị lấy đi lập tức không kiềm được mà ghê tởm, tim muốn chết đi sống lại, cô lại còn áp sát khắp cơ thể anh, nếu không phải Ứng Phong xuất hiện đúng lúc, không chừng còn có thủ đoạn nào nghiêm trọng hơn a.
Quả nhiên là cần phải huấn luyện lại một lần nữa.
“Ứng Phong, ở đây không có chuyện của anh nữa, còn lại tôi tự giải quyết, anh trở lại trong bình sứ đi.” Đường Nham vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ nhỏ rồi thu anh ta vào trong.
Sau đó trở về phòng ngủ, lấy ra roi da Xích Viêm, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt u ám, từng bước hướng về phía Tô Thiên.
Tô Thiên sợ đến mức trong đầu tê dại trước sự thay đổi biểu cảm đột ngột của anh, run rẩy giải thích: “Uh, vừa, vừa rồi em chẳng qua là muốn đùa với anh thôi, anh đừng để bụng ~”
“Không, anh đương nhiên sẽ không để bụng, đây cũng là một loại sở thích nên anh coi như là hoạt động giải trí.” Đường Nham bình tĩnh trả lời, nhưng bước chân đến gần cô vẫn không dừng lại.
“Vậy, vậy em mệt rồi, em đi nghỉ trước.”
Tô Thiên xoay người vội vàng chạy về hướng đối diện Đường Nham, nhưng lúc này đã quá muộn.
Đường Nham từ phía sau đưa tay phải ra, nhẹ nhàng di chuyển, chiếc roi da nhỏ vù vù bay về phía cô, một mực quấn lấy cổ chân cô, tay còn lại dùng chút lực, Tô Thiên lập tức ngã trên mặt đất với trong tư thế cực kỳ khó coi.
“Đừng vội đi, vừa hay tôi cũng tình cờ nghĩ ra một trò giải trí, cùng tôi thử xem a.” Đường Nham khóe miệng nở nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng nói.