“Chao ôi, cô đừng vội. Bây giờ chúng ta muốn giết chết nó thực ra rất dễ dàng nhưng tôi cảm thấy nó chỉ là một hồn phách nhỏ như thế, có thể luyện chế thành công cụ tập kích. Lần sau lúc bắt quỷ có khi có thể có tác dụng đấy.” Tô Thiên vội vàng ngăn cản, nói.
“À, đúng không?” Đường NHam nhìn nửa khuôn mặt khô queo ở góc tường, cảm thấy hình như suy nghĩ này của Tô Thiên cũng không thể không thành hiện thực.
“Vậy được rồi, dẫn nó về trước rồi nói.”
Dù sao nếu không thành công thì với anh mà nói cũng không ảnh hưởng gì.
Đường Nham lấy hồ lô nhỏ từ trong túi ra, thu con quỷ có khuôn mặt kỳ lạ này vào. Bây giờ Tô Thiên đã hồn thể thực hóa, có thể đi lại dưới ánh mặt trời cho nên cái hồ lô nhỏ này với cô mà nói đã không còn tác dụng.
Con quỷ mặt kỳ lạ vào hồ lô xong thì kết giới nó bày ra cũng vì cắt đứt với chủ thể mà ầm ầm sụp đổ, huyễn hóa thành từng luồng khí âm sát màu đen. Điều này với Tô Thiên mà nói thì chính là thứ đại bổ.
Cô lập tức bắt đầu vận chuyển sức mạnh tự thân hấp thu từng chút từng chút khí này.
Đường Nham thấy thế cũng vội vàng thả Ứng Phong ra. Hồn lực của anh ta tiêu tan quá nhiều, cũng cần bổ sung sức mạnh.
Nhắc tới cơ thể quỷ thì có nhiều tác dụng hơn cơ thể người. Sau khi xảy ra vấn đề, chỉ cần bổ sung sức mạnh giống thế lại thì có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Chờ khí âm sát trong không gian bị hấp thu hầu như không còn xong, vết thương của Ứng Phong đã khỏi hoàn toàn, thậm chí sức mạnh còn tăng thêm một bậc.
Còn Tô Thiên thì nhảy thẳng từ quỷ người hầu cấp ba thành quỷ người hầu cấp bốn, lại có kỹ năng di chuyển tức thời hạng nhất. Nói thực kỹ năng này không có tác dụng gì với cô. Cô là quỷ hồn, xuất hiện từ trong khoảng không rồi biến mất trong không gian quả thực không phải là rất dễ à? Cần gì phải dùng di chuyển tức thời chứ.
Có điều với Đường Nham mà nói đây chính là tin tức tốt. Vì cũng giống như mắt thông linh*, anh cũng có thể sử dụng kỹ năng di chuyển tức thời. Đây chính là thứ tốt. Lần sau lúc đối chiến nữa, anh cũng sẽ không bị động như thế nữa.
*Thông linh: một chủ thuyết mang tính thực hành, muốn dùng khoa học để minh chứng cho sự tồn tại của các vong linh. Con người có thể tiếp xúc được với vong hồn qua những người có phép lạ, có ma thuật (hay phương thuật) hoặc qua chiếc bàn xoay hay còn gọi là bàn ma. Những người có phép lạ có thể thông qua vận năng của bản thân để tiếp cận với các siêu linh ở thế giới bên kia. Các nhà TLH chủ trương phải khẳng định linh hồn là có thật, bất tử, cũng tồn tại, có vui, có buồn, có hình dáng được trú trong một hình thể vật chất, thông qua một vật vô hình tinh khiết mà con người trần tục không thể thấy được. Linh hồn có thể tác động đến con người và có thể khuyên nhủ con người những điều người trần không thể biết.
Hơi thở lộn xộn trong hành lang bị Tô Thiên và Ứng Phong hấp thu xong, lập tức sáng sủa hẳn lên, bầu không khí trong lành sung sướng, hoàn toàn không còn cảm giác bị đè nén như lúc trước.
“Cuối cùng cũng giải quyết xong mọi chuyện rồi. Bây giờ mới giống bình thường.” Tô Thiên quan sát bầu không khí sáng sủa xung quanh, hài lòng nói.
“Bình thường cái con khỉ. Cô nhìn các góc ở tòa nhà này xem, chỗ nào cũng có rêu mọc rậm rạp. Chứng tỏ trong khoảng thời gian rất dài, ở đây âm khí vô cùng nồng đậm vì vậy mới sinh ra ẩm ướt, bồi bổ cho những thực vật thích môi trường tối tăm này. Vấn đề cho thấy ở đây là năm đó Bảo Khiết Viên vì chết bất ngờ mà sinh ra oán khí rất lớn cũng không thể tập hợp nhiều khí âm sát như thế. Chắc chắn còn có điều kiện đặc thù nữa mới phải. Không tìm ra thì không tính là chính thức giải quyết vấn đề.” Đường Nham nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Dứt lời, anh giương mắt quan sát tất cả trong hành lang. Cách sắp xếp bố cục ở đây không khác mấy tầng phía dưới lắm, được chia làm nhiều chỗ lớn lớn nhỏ nhỏ, vừa tương hỗ lại không mâu thuẫn xung đột. Chứng tỏ không liên qua tới âm khí tụ tập trong kết cấu phong thủy. Như vậy phải nhìn từ bên ngoài.
Đường Nham từ từ đi tới cạnh cửa sổ trong hành lang. Cửa kính thủy tinh vì nhiều năm không được quét dọn nên kết lại một tầng bụi dày, tối tăm mờ mịt, vốn không nhìn ra cảnh tượng bên ngoài.
Anh vươn ngón tay ra quét sơ một khoảng kính thủy tinh, để lộ một khoảng không gian, sau đó kề mắt tới gần.
Ở khu vực dưới tòa cao ốc vô cùng sầm uất, xung quanh đều là nhà cao tầng mọc lên như rừng, kiến trúc to lớn. Trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi.
Cảnh vật vô cùng tốt nhưng Đường Nham nhìn một chút thì hàng mày không kiềm được mà cau lại.
Tô Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy mắt anh thay đổi cũng không kiềm được mà kề mắt vào khe hở kia, nhìn xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh ra ngoài. Cô nhìn hồi lâu nhưng không hiểu gì. Cảnh vật bên ngoài rất tốt, dáng vẻ sầm uất đông vui, sao Đường Nham vẫn cau mày.
“Sao thế? Có phát hiện gì à?” Cô không kiềm được mà tò mò hỏi.
“Phát hiện quan trọng. Cô nhìn mấy tòa kiến trúc bên kia đi.” Đường Nham vươn tay chỉ một hàng cao ốc văn phòng bên kia.
“Các tòa nhà này vừa hay xếp thành một đường thẳng mà lại còn tòa sau cao hơn tòa trước.”
“Thẳng thì thẳng thôi, có gì không thể à?” Tô Thiên hơi không rõ nguyên do.
“Nếu nhìn theo tình hình bình thường thì thẳng tắp như thế đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì rồi. Nhưng bây giờ cô nhìn xem, chếch bên trái các công trình kiến trúc này xây một cái siêu thị và khu vui chơi. Phía chếch bên phải lại xây bến xe và công viên. Tổ hợp lại như thế thì biến thành hình một mũi tên.” Đường Nham giải thích.
Tô Thiên vội vàng tập trung sự chú ý nhìn sang. Vừa quan sát thì đúng như lời Đường Nham nói, có vài phần giống mũi tên.
“Thứ này sẽ có ảnh hưởng tới phong thủy tòa nhà này à?” Cô tò mò hỏi.
“Không phải là cô đang nói lời vô ích à? Mũi tên là vũ khí, thuộc về vật hung sát, vốn là điềm báo không tốt. Cái này về mặt phong thủy học gọi là tiễn sát. Tên đã lắp vào cung, vận sức chờ phát động, là một loại tồn tại khá lợi hại của sát khí. Một thứ lợi hại như vậy tồn tại, cả ngày quay về phía tòa nhà này thì không xảy ra chuyện mới là lạ. Rất nhiều khí âm sát và cô hồn dã quỷ không chỗ nương thân đều vì tiễn sát mà vọt tới tòa nhà này không khống chế được. Cho nên con quỷ mặt kỳ lạ kia mới có thể lợi hại như vậy. Cũng giải thích vì sao trong kết giới của nó lại tồn tại nhiều quỷ hồn khiếm khuyết như thế.” Đường Nham chững chạc đàng hoàng phổ cập khoa học.
Tô Thiên lại nghe mà như lọt vào trong sương mù. Cô dứt khoát không rối rắm những nguyên nhân này mà hỏi thẳng: “Vậy anh có cách giải quyết chưa? Anh nhất định phải đuổi hết những mối nguy hiểm tiềm tàng bên trong đi, sửa sang lại phong thủy tòa nhà này cho tốt, không thể để chuyện như thế xảy ra nữa. Cơ thể bố tôi không tốt, nếu bị đả kích này tôi sợ ông sẽ không chống đỡ nổi.”
“Đương nhiên tôi biết rồi. Những cạm bẫy phong thủy trước kia chúng ta gặp chỉ là trò vặt vãnh. Cái trước mắt này mới là mầm tai vạ thực sự. Cô tạm thời để tôi nghĩ cách đã. Không dễ như thế đua. Dù sao khí âm sát của tầng này đã bị trừ sạch rồi, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì. Phương án giải quyết tiếp theo vẫn phải về rồi nghiên cứu ra một cái.” Đường Nham thầm suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra cách nào tốt, chỉ có thể để chuyện xuống trước, về rồi bàn bạc kỹ hơn.
Tô Thiên nghe thế thì tuy trong lòng vẫn rất lo lắng nhưng cũng không nghĩ ra cách khác tốt hơn nên chỉ có thể làm theo lời Đường Nham.
Bây giờ còn là giữa ban ngày, đương nhiên Ứng Phong không thể xuất hiện. Cho nên Đường Nham thu hồi anh ta vào trong bình sứ, sau đó mới có thể dẫn theo Tô Thiên xuống lầu.
Lúc này ở dưới một hàng lang tầng trệt, trợ lý Triệu Tiểu Phàm đang có vẻ mặt đầy căng thẳng, đi qua đi lại.