Tô Thiên định đến an ủi anh vài câu, một sự kì quái đột ngột xuất hiện.
“A”
Tiếng hét thảm thiết phá vỡ không gian yên tĩnh.
Đường Nham nhanh chóng nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy cách đó không xa Ứng Phong đang nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn. Một cái đầu lâu đen xì đang hung hăng mà cắn lấy cánh tay phải của anh ta.
Ứng Phong giơ tay trái lên, năm cái móng vuốt sắc bén hung hăng bay về phía cái đầu lâu kia, rõ ràng lại chỉ đang tấn công vô ích. Cái đầu lâu kia trước lúc móng vuốt sắc bén của anh ta rơi xuống, đã nhanh chóng hoá thành sương mù biến mất.
Mà cánh tay phải của anh ta lại đang xuất hiện một vết thương tỏa khí đen ra bên ngoài. Trong lòng Tô Thiên thầm kêu một tiếng, không ổn rồi, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua góc tường, khuôn mặt kì dị lấp ló kia đã biến mất không thấy đâu.
Nó trù tính khi Ứng Phong bị thương thì chính mình sẽ đào tẩu nhanh chóng.
Sức mạnh linh hồn Ứng Phong vốn không mạnh, bị thương như vậy lập tức không thể chịu nổi. Đường Nham lo lắng linh hồn anh ta bị tổn thương nghiêm trọng quá mức, mang thẳng anh ta thu hồi vào trong bình sứ.
“Khuôn mặt lấp ló kia đã biến mất, nên làm cái gì bây giờ.” Tô Thiên lo lắng hỏi.
“Sợ cái gì, nó còn dám xuất hiện nữa sao. Tôi đây không phải là không thể tiêu diệt được nó, chỉ tại vừa rồi nhất thời không chú ý mới bị nó đánh lén thành công. Bây giờ đến nhiều lần xem bản lĩnh ai lợi hại hơn.” Đường Nham nói xong lập tức từ trong ngực lấy Xích Viêm của chính mình ra.
Roi da nơi tay, ai dám chiến đấu lại.
Linh hồn anh ta đang bị thương, nhưng cũng mấy có giao ước linh hồn với Tô Thiên, có thể tạm thời dùng sức lực của cô để chữa lành. Hiện tại ít nhiều đã khôi phục được một chút sức lực, tịnh dưỡng một chút sẽ lại không sao.
Ngay lúc một người một ma đang nói chuyện, không gian xung quanh lại một lần nữa phát sinh biến đổi. Sương màu đen theo bốn phương tám hướng hiện ra, trông như là có một lỗ hổng vô tận muốn nuốt chửng bọn họ.
“Cẩn thận, thứ khói này ở trong sương mù ẩn chứa oán hận vô tận, sợ sẽ có thứ gì đáng sợ xuất hiện.” Tô Thiên nhắc nhở.
Đường Nham gật nhẹ đầu, bỏ ngón trỏ vào miệng cắn nát. Máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng rỉ ra, nhỏ xuống ở trên roi da trong tay anh.
Vết máu theo roi mạch lạc chảy xuống từng chút một, toàn bộ thân roi nhanh chóng đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Đấy là do anh xem cách sử dụng từ trong Phong Thuỷ Chân Kinh. Bình thường chỉ là cây roi thông thường để dạy dỗ hồn ma, nếu có thể nhỏ máu của người sử dụng lên trên, sẽ kích thích sức mạnh ẩn chứa bên trong roi, trở thành một món pháp bảo đích thực.
“Khắc khặcc khặc khặcc khặc khặcc khặc khặcc.”
Âm thanh kì dị không ngừng truyền đến từ trong làn khói đen.
Sau đó, lần lượt từng khuôn mặt trống rỗng quái dị xuất hiện. Có khuôn mặt người đàn ông dữ tợn, có mặt người phụ nữ quỷ dị tàn ác, còn có mặt cụ già bị khiếm khuyết. Tất cả cùng nhau trôi lơ lửng ở giữa không trung hướng về phía Đường Nham và Tô Thiên, nhếch miệng cười không ngừng. Trong khung cảnh đó khỏi phải nói có bao nhiêu là người hiện ra.
Trốn ở trong bóng tối mà thao túng, hết thảy đây đúng là do khuôn mặt lấp ló kì dị biến mất lúc trước, do nó mê hoặc mà ra. Những năm nay nó nuốt chửng toàn bộ những oan hồn mà nó bắt được, cho dù bị Đường Nham phá hủy một nửa vẫn có sức mạnh lạ thường. Nó cũng không tin đem hết sức lực của mình ra không thể bắt được hai người khiêu khích này.
“Chà con mẹ nó, sao mà có nhiều ma như vậy.” Đường Nham trợn mắt, há hốc mồm reo lên.
“Sao tôi biết được, tự anh phải cẩn thận một chút.” Tô Thiên tức giận trả lời.
Vừa lúc đó, từ khuôn mặt kì dị mọc ra một loạt hàm răng sắc nhọn hung hăng lao đến, lướt qua Tô Thiên đang đứng ở phía trước, đi đến bên người Đường Nham, lập tức há miệng cắn ở phía cổ anh.
Con mẹ nó, đây quả là sợ nhọc công khi dễ nên mới cố ý chọn quả hồng mềm mà bóp đúng không. Bị coi thường, Đường ta lập tức nổi giận, trước hết là đánh cho thật mạnh dễ như bỡn.
“Bụp bụp.”
Roi đánh về phía sau tỏa ra ánh sáng màu hồng, cái đầu lâu kia bị đánh nát giống như quả bóng nước, phân tán trong không trung hoá thành một đống thịt nhão tỏa ra mùi hôi thối, rơi xuống trên mặt đất.
Những khuôn mặt kì dị xung quanh vừa thấy cảnh tượng này, vẻ mặt càng bắt đầu thêm hung ác, ùn ùn thẳng đánh về phía Đường Nham và Tô Thiên.
Roi da của Đường Nham được gọi là một thứ sinh ra sức mạnh của hổ, bay cao thấp trái phải, đầu lâu nhào về phía trước cũng lại bị cản lại ngay trong một thời gian ngắn.
Mà Tô Thiên thì lại càng thêm thành thạo. Trong thân thể của cô tỏa ra từng tia sương mù màu trắng bao phủ cô ở bên trong, chỉ cần có một cái đầu lâu ở gần cũng sẽ bị ăn mòn biến thành một vũng máu.
Khuôn mặt kì dị lấp ló kia hoàn toàn không thể ngờ được đến tình huống này, sự công kích của mình căn bản giống như là không thể làm gì được đến đối phương. Mới sau một hồi đám đầu lâu của nó đã bị giết nhiều như vậy, tiếp tục như thế nữa, lực lượng của nó sẽ biến mất hầu như không còn chút nào.
Hừ, cặp môi đỏ mọng của khuôn mặt kì dị cười khẩy làm nổi lên một vòng âm tà, ở bên ngoài không thể vào được vòng âm tà đó. Dưới sự che chắn của vô số đầu lâu khác, nó biến hoá thành một khí đen lặng lẽ nhích đến gần Đường Nham.
Cứ tưởng rằng mình ẩn nấp vô cùng tốt, nhưng trong mắt Đường Nham hoàn toàn có thể thấy được rõ ràng. Dưới sự bao phủ của Thông Linh Chi Nhãn, bất luận đường nét chất khí gì đều không thể che dấu, ẩn nấp ở nơi nào.
Vào lúc Đường Nham đang đối phó với những cái đầu lâu liên tiếp xuất hiện kia, ánh mắt liếc đến một cái tia trông như là một con rắn nhỏ bình thường, đang lặng lẽ bơi về phía khí đen của mình. Linh cảm trong lòng nhất thời chuyển động, lập tức sớm đề phòng. Nó vừa xuất hiện vào trong phạm vi công kích, lập tức hung hăng dùng hết sức đánh.
Em gái nhà nó chứ, dám chơi đánh lén, không nhọc công đánh cho mẹ mày cũng nhận không ra.
“A”
Sau khi roi da đánh vào trên khí đen, lập tức khiến nó về hình dạng bên đầu. Trên khuôn mặt lấp ló quái dị xuất hiện một vết thương lớn, đau đến mức nó không nhịn được phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Đường Nham vừa nhìn cảnh tượng này, cơn thịnh nộ lập tức nổi lên. Con mẹ nó, vừa rồi không phải nhọc công bị nhồi vào góc tường, thứ kì quặc ở trong phải chịu sự cười nhạo sao. Mày đây rõ ràng còn dám xuất hiện, thật là đang khi dễ công sức của tao đúng không.
Đường ta tức giận đến đỉnh điểm, không nói hai lời, trước hết lại dễ như bỡn hung hăng đánh tới.
Thân cây roi màu đỏ giống như tia chớp, sấm sét đến, khuôn mặt kì dị vừa mới bị thương căn bản không tránh kịp lại vừa vặn bị đánh thêm lần nữa.
Khủng khiếp là trên khuôn mặt lại xuất hiện cùng một vết thương, vừa đúng lúc ở chỗ ngược lại với lúc trước, tạo thành một chữ.
Đường Nham hả giận cười khẩy một tiếng, phì, đúng là ngu ngốc.
Cái khuôn mặt lấp ló kì dị kia sau khi bị hai phát roi làm bị thương, sức mạnh của bản thân bị đánh tan hơn phân nửa, sự kiểm soát đối với những cái đầu lâu kia cũng giảm xuống. Đường Nham và Tô Thiên nhanh chóng bắt bọn chúng, đánh gục sạch sẽ hoàn toàn. Một người một ma kết hợp lại với nhau, mang khuôn mặt lấp ló kì bí kia chen đến góc tường.
“Ôi, Tô yêu tinh, cô nói xem cái này rốt cuộc là thứ gì đây, bản thể sao lại là bộ dạng này.” Đường Nham đánh giá khuôn mặt kì dị kia, tò mò hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm. Có khả năng linh hồn của nó bị hao tổn nên lập tức chỉ còn lại một chút như vậy, thế nên phải dùng hình thái tăng cường sức mạnh này nên mới phải biến thành như vậy.” Tô Thiên cúi đầu trầm tư một chút rồi mới lên tiếng.
“Haizz, cái thứ này cũng không giống như là có thể dạy dỗ thành đặc tính của ma nước, bằng không trực tiếp đánh cho nó hồn bay phách lạc. Đặc biệt sao, ban nãy đúng là nhọc công không ít.” Đường Nham nói xong lập tức giơ roi lên chuẩn bị đánh.