“Lối ra gì?” Ứng Phong nghi ngờ hỏi.
“Ký kết khế ước với tôi, phụng tôi là chủ nhân. Tôi có thể đồng ý cho anh rất nhiều thứ, ví dụ như tăng cường thực lực xưng bá quỷ giới. Ví dụ như hồn thể thực hóa, có thể đi lại, sống cuộc sống dưới ánh mặt trời như người bình thường. Thậm chí còn có nữ quỷ xinh đẹp cho anh tùy ý sai khiến. Sao, điều kiện của tôi thế nào?” Đường Nham thong thả ung dung nói.
“Sống cuộc sống như người bình thường? Sao có thể? Tôi đã biến thành quỷ hồn rồi mà.” Nghe lời Đường Nham nói xong, Ứng Phong ngạc nhiên hỏi.
“Sao không thể? Anh nhìn cô ấy đi. Cô ấy đã hoàn toàn hồn thể thực hóa, bây giờ muốn làm gì thì làm đó. Không tin anh nhìn đi.” Đường Nham dứt lời, nháy mắt với Tô Thiên.
Tô Thiên hiểu ý, rót một ly nước trên bàn đưa cho Đường Nham. Hồn phách bình thường vốn không thể có cách nào tiếp xúc với thứ trong heiẹn thực, vươn tay ra chỉ là hư vô, chỉ có hồn thể thực hóa xong mới có thể làm được.
Ứng Phong nhìn mà đồng tử sắp rớt xuống, có điều không phải vì ngạc nhiên với sức mạnh của Tô Thiên mà là bị khuôn mặt xinh đẹp và dáng đấp quyến rũ của cô hấp dẫn.
Đây là cực phẩm nhân gian đó. Anh ta lập tức cảm thấy những vị mỹ nữ mà mình gặp trước kia ngay cả xách giày cho người trước mắt này cũng không xứng.
Nhắc tới Tô Thiên trước kia thì chỉ là xinh đẹp quyến rũ đơn thuần nhưng vừa rồi trải qua việc đời xong thì toàn thân xảy ra thay đổi rất lớn. Khắp người cô tản ra sự quyến rũ như có như không như một đóa hoa hoàn toàn nở rộ, dụ dỗ người tới hái.
Đường Nham vừa thấy tên này nhìn người phụ nữ của mình chằm chằm không rời mắt thì nhất thời trong lòng cũng không biết mùi vị gì, thầm nhủ ông đây mua loại quần áo này cũng không phải để anh nhìn. Anh lập tức bất mãn mà ho khan, kéo Ứng Phong từ trong ngu ngơ về.
“Nhìn cái gì đấy? Tôi bảo anh nhìn là nhìn thực lực của cô ấy chứ không phải bảo anh nhìn gái đẹp. Quyết định nhanh chút đi. Rốt cuộc anh muốn hồn phi phách tán hay là ký kết khế ước với tôi.” Đường Nham ra tối hậu thư.
Ứng Phong suy nghĩ một chút, quyết định đồng ý đề nghị của Đường Nham. Dù sao bây giừo anh ta đã không có năng lực gì rồi, dù không đồng ý cũng không có kết cục tốt lành gì. Đồng ý thì có khi còn có thể có một con đường sống. Nếu có thể như lời Đường Nham nói thật thì còn thú vị hơn còn sống nhiều.
Vì vậy anh ta gật đầu tỏ ý mình đồng ý nhưng vẫn không quên nói thêm một câu để Đường Nham giữ lời.
“Anh yên tâm đi, đương nhiên tôi sẽ không lừa anh.” Vừa nghe thấy Ứng Phong đồng ý, Đường Nham lập tức hưng phấn, vội đi tới cạnh anh ta, cắn nát ngón tay, nhỏ một giọt máu đỏ tươi lên trán Ứng Phong. Anh lập tức thấy trong đầu mình có thêm một sợi tơ, sợi tơ đó liên kết một người một quỷ lại với nhau.
“Được rồi, khế ước đã hoàn thành. Sau này anh không thể không nghe lời tôi, cũng không thể ra tay làm hại tôi. Nếu không sẽ phải chịu phản phệ, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời đi, như thế đối với cả hai chúng ta đều tốt.” Đường Nham nói.
“Tôi biết rồi.” Ứng Phong đã nhìn ra bây giờ mình đang trong trạng thái bị người ta điều khiển, vì vậy cũng không nói thêm gì mà rất ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, thấy bây giờ trên người anh không có chút sức mạnh nào, tôi bổ sung chút cho anh trước đã.” Đường Nham dứt lời, lấy nến và nhang từ trong tủ ra, đốt lên đặt cạnh Ứng Phong, nói cho anh biết phải thành thành thật thật chờ trong đại sảnh để khôi phục, còn mình thì ôm mỹ nhân nhỏ về phòng ngủ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Hôm sau lúc vừa thức dậy, trạng thái của Ứng Phong đã tốt hơn rất nhiều. Tuy nến kia có sức mạnh yếu ớt nhưng hơn ở chỗ số lượng nhiều, vẫn rất có tác dụng với anh ta.
Đường Nham vô cùng hài lòng với lần này, chia ra cất hai con quỷ đi rồi nắm tay Lưu Tiểu Nhiên đi tới trường. Mỹ nhân nhỏ vẫn rất ngoan ngoãn động lòng người, yếu đuối mềm mại khiến người ta vừa nhìn đã thấy tâm trạng thật tốt. Nhưng điều khiến anh không ngờ là bỗng xảy ra tai nạn.
Chương trình học buổi sáng vừa kết thúc, Chu Mạt cầm điện thoại chạy bước nhỏ tới, vô cùng lo lắng nói: “Trời ơi, Đường NHam, cậu có xem forum trường không? Lưu Tiểu Nhiên đã xảy ra chuyện.”
“Đã xảy ra chuyện là sao?” Đường Nham vừa nghe thấy thế thì tim đập thình thịch, vội vàng cướp điện thoại của anh ta. Cái tiêu đề thật to đầu tiên trên màn hình lập tức đập vào mắt anh.
Hoa khôi giảng đường tân nhiệm vậy mà lại là người thứ ba, Tiếu Vi Vi giận tới mức tát cô ta đòi công bằng.
Trên đó còn đính kèm một tấm ảnh, tuy chụp rất mờ nhưng có thể phân biệt rõ ràng hai người trên đó. Người cúi đầu ôm mặt chính là Lưu Tiểu Nhiên vừa gặp lúc sáng, còn người có vẻ mặt âm tàn đứng trước mặt cô là Tiếu Vi Vi.
Bên dưới thao thao bất tuyệt, là nội dung được sửa sang lại khi nghe người biết chuyện giải thích, đại khái nói là Tiếu Vi Vi phát hiện bạn trai mình tặng đồ cho Lưu Tiểu Nhiên cho nên tức giận khó nhịn mà tới cửa đòi công bằng. Hai người một lời không hợp đã cãi nhau, sau đó Tiếu Vi Vi ra tay đánh Lưu Tiểu Nhiên một tát.
“Con khốn này.” Đường Nham vỗ bàn một cái, vẻ mặt u ám đứng lên. Mỹ nhân nhỏ nhà mình tốt đẹp như thế, con khốn này lại dám tát cô trước mặt mọi người, khiến cô khó mà chịu nổi, đúng là chán sống.
“Trời ơi, đúng nha. Đường Nham cậu mau đi thăm Lưu Tiểu Nhiên đi. Cô ấy bị người ta đánh, chắc chắn trong lòng rất khó chịu.” Trương Lương ngồi bên cạnh cũng thấy nội dung trên đó, vội vàng nói.
“Ừ, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Đường Nham ném lại một câu rồi xoay người ra cửa.
Anh vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Lưu Tiểu Nhiên.
Cô nhóc nói bây giờ mình đang ở trên sân vận động, giọng khàn khàn, hiển nhiên là đã khóc khiến Đường Nham nghe mà lập tức tim cũng vỡ tan, vội vàng bước nhanh hơn, chạy tới sân vận động. Quả nheien anh phát hiện Lưu Tiểu Nhiên đang ngồi trên đất ở một góc.
“Sao, em không sao chứ?” Đường Nham thở hổn hển, hỏi.
“Không sao, anh mau ngồi xuống từ từ thở đi.” Lưu Tiểu Nhiên nở nụ cười, an ủi ngược lại Đường Nham, hai mắt đỏ rực, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp. Gò má bên phải hơi đỏ, dường như hơi sưng.
“Có đau không? Mẹ kiếp, con khốn kia đúng là muốn chết.” Vẻ mặt Đường Nham đau lòng, hỏi.
“Không sao, em không quan tâm chuyện này. Anh đừng tức giận, giờ đã hết đau rồi.” Lưu Tiểu Nhiên vội vàng nói.
“Cô bé ngốc, đã sưng lên rồi còn nói không đau. Đi, tôi dẫn em tới phòng y tế lấy ít thuốc. Dáng vẻ này sao gặp người được. Về phần con khốn kia thì em đừng lo lắng, tôi sẽ trút giận giúp em.” Đường Nham lạnh mặt nói xong, sau đó kéo Lưu Tiểu Nhiên từ trên mặt đất lên,
Hai người tới phòng y tế lấy ít thuốc nước về xong, Đường Nham đưa Lưu Tiêur Nhiên về. Vì tin tức mới đăng trên forum trường, bạn học gặp họ trên đường đi đều chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán ầm ỹ. Điều này khiến cơn tức trong lòng Đường Nham lại lớn hơn vài phần, không kiềm được mà mắng hết mười tám đời tổ tông Tiếu Vi Vi một lần.
Còn về phía Tiếu Vi Vi, bây giờ cô ta cũng vô cùng khó chịu. Cô ta bị Lý Thanh Viễn mắng một trận xối xả, oán giận cô ta không nên đối xử với Lưu Tiểu Nhiên như người phụ nữ đanh đá.