Sổ Tay Hướng Dẫn Sử Dụng Nô Lệ Quỷ

Chương 59: Lối thoát của cô




Khắp nơi trong phòng đều tản ra đủ loại ánh sáng. Đường Nham dùng hồi lâu mới phân biệt rõ ràng nguồn gốc của chúng.

Màu xanh là sát khí do thực vật tinh lọc, màu vàng nhạt là luồng không khí tài vận.

“Wow, mắt thông linh này quả nhiên dùng thật tốt. Sau này lúc xem phong thủy giúp người ta sẽ tiết kiệm được nhiều sức hơn. Nếu hấp thu nhiều lực tín ngưỡng hơn có khi còn có thể mở ra được nhiều kỹ năng, hí hí, rất đáng để chờ mong.” Đường Nham vô cùng hài lòng nói.

“Ừ, tôi cảm giác bây giờ trên người mình tràn đầy sức mạnh, như thể sống lại lần nữa vậy. Chao ôi, anh nói xem tôi có thể sống cuộc sống của người bình thường như trước kia không?” Tô Thiên quan sát cơ thể mình, tò mò hỏi.

“Không phải cô hỏi thừa à? Người bình thường có thể ăn có thể ngủ, hai điều này cô làm không được. Cô hãy biết đủ đi, bây giờ tốt hơn hồn phi phách tán nhiều. Từ nay về sau ngoan ngoãn làm nô lệ nhỏ nghe lời đi.” Đường Nham ý vị sâu xa nói.

Chậc chậc, toàn thân yêu tinh nhỏ này thực thể hóa hết rồi, tuy không thể giống người bình thường nhưng là tồn tại thực rồi. Như vậy có phải là có thể thử làm một số việc một lần không?

Tô Thiên bị ánh mắt u ám của anh nhìn chằm chằm khiến trong lòng run lên, không biết trong đầu tên khốn này lại suy nghĩ cái gì. Có điều dù sao cũng không phải là chuyện tốt. Cô vô thức định trốn ra sau, kết quả cơ thể vừa di chuyển, Đường Nham đã vồ tới như sói đói, một tay đè ngã cô xuống ghế sô pha.

“Á, tên khốn này, anh làm gì thế?” Tô Thiên bị dọa tới mức hét lên một tiếng, ngạc nhiên hỏi.

“Cô nói xem tôi muốn làm gì? Đương nhiên là làm cô, hí hí, yêu tinh nhỏ, hôm nay cô có kêu rách họng cũng không có ai tới cứu cô đâu, vẫn nên ngoãn ngoãn đi theo tôi đi, há há.” Đường nào đó vươn bàn tay ác ma ra.

Trong phòng lập tức cảnh xuân tràn đầy.

Chờ tới lúc người nào đó ăn tới mức vẻ mặt thỏa mãn đứng dậy thì đã là trăng treo cảnh liễu rồi.

“Được rồi, đừng khóc, không phải đều là chuyện trong dự đoán à? Cô hẳn nên có chuẩn bị tâm lý rồi mới đúng.” Đường Nham vừa mặc quần áo vừa nói với Tô thiên đang khóc thút thít.

“Khốn kiếp, sao tôi phải chuẩn bị về chuyện này? Anh quá đáng quá, hu hu hu.” Vẻ mặt Tô Thiên đầy ấm ức.

“Được được được, bây giờ gạo sống đã nấu thành cơm chín rồi, khóc cũng vô ích. Nể mặt ông đây đã giúp cô tăng cường sức mạnh như thế, cũng nên cho chút lợi ích chứ.” Đường Nham dù bận vẫn ung dung, xoay người xuống giường.

Vừa rồi anh nhất thời kích động xé rách hết đồ của Tô Thiên, đương nhiên, những thứ đó vốn là hư ảo, rơi xuống thì huyễn hóa ngay thành sương mù, cũng là vì Đường Nham có khế ước với cô nên mới có thể đụng tới.

Anh lục một bộ quần áo từ trong tủ ra, đốt cho Tô Thiên theo thường lệ. Vì để thỏa mãn thị giá của mình anh đã mua đủ kiểu quần áo, khiến em gái bán đồ còn tưởng rằng anh là tên biến thái.

Cái áo ngắn tay có chiều dài chỉ vừa tới rốn, cái quần đùi khó khăn lắm mới che được đùi, hơn nữa còn thêm tất đen quá gối khiến Tô Thiên mặc lên người quả thực không thể quyến rũ hơn được nữa, rất đầy đủ phong cách của ngự tỷ khiến Đường Nham nhìn chằm chằm.

“Anh không thể mua cho tôi một bộ quần áo bình thường chút à?” Tô Thiên nhìn quần áo của mình, cạn lời hỏi. Qua mấy lần đả kích trước, khả năng chịu đựng của cô đã tăng cao hơn rất nhiều, cảm giác xấu hổ trong tâm lý cũng phai nhạt đi chút.

“Sao lại không bình thường, đẹp lắm mà. Hí hí, được rồi, không nói lời thừa với cô nữa, mau thu dọn một chút. Còn nhớ quỷ hồn bắt được lúc trước không? Tối nay tôi chuẩn bị đưa anh ta đi dạy dỗ một trận thật tốt. Cô ở bên cạnh giúp tôi một tay, tránh để anh ta lại điên cuồng khiến tôi không chống đỡ được. Nếu có thể thuận lợi thu phục anh ta thì chúng ta đi tới nhà đôi vợ chồng kia bắt quỷ sẽ có phần thắng lớn hơn nhiều.” Đường Nham dặn dò. Vừa nhắc tới việc chính anh lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

Tô Thiên lau nước mắt, bò dậy từ trên giường, trong lòng tự hỏi là mình đã tạo nghiệt gì mà vừa bị giày vò xong đã phải lao động tay chân, lại còn không thể phản kháng, thực sự là quá thê thảm.

Vì đề phòng quỷ hồn Ứng Phong bùng nổ, Đường Nham cố ý chuẩn bị vài lá bùa, lúc này mới lấy bình sứ giam cầm của anh ra.

Có điều lần này Đường Nham đã quá lo lắng. Vài roi kia đánh mạnh lên người Ứng Phong đã đánh tan hơn một nửa sức mạnh tụ tập trên người anh ta. Hơn nữa anh ta lại bị đau đớn hành hạ, chờ trong bình sứ lại không thể hấp thu âm khí bổ sung sức mạnh cho nên anh ta vừa được thả ra đã yếu ớt không có sức nằm co quắp trên mặt đất, cảm giác như bị vét sạch vậy.

“Sao, có phải mùi vị roi da của tôi rất thoải mái không?” Đường Nham vừa thấy dáng vẻ này của anh ta thì sự căng thẳng trong lòng tan đi một nửa, đắc ý nói.

“Hừ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Ứng Phong hung hãn, nói đầy độc ác, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt thù hận như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Nham vậy.

“Trời ơi, đừng ác như thế chứ. Nếu không phải anh muốn ra tay giết tôi thì tôi cũng sẽ không ra tay nặng như vậy. Chi bằng chúng ta tâm sự thật tốt một chút, cởi bỏ hiểu lầm được không?” Đường Nham hiểu lý lẽ dùng tình cảm, định dùng tiên lễ hậu binh.

“Trò chuyện cái rắm. Nếu không vì anh thì có khi ông đây đã ôm một số tiền lớn cao chạy xa bay rồi, nào đâu có tehẻ rơi vào kết cục chết sớm.” Ứng Phong nói không cảm kích chút nào.

“Ui, không thể nói như vậy được. Là chính anh không đi đường phải, hết lần này tới kần khác lại đi làm chuyện xấu mới bị cảnh sát chặn lại, có liên quan gì tới tôi? Tôi hoàn toàn là tai bay vạ gió.” Đường Nham vội vàng kêu oan, nói.

“Hừ, anh không phải là cảnh sát nằm vùng à?” Ứng Phong hừ lạnh một tiếng, nói.

“Nói mò cái gì đó? Tôi là một người dân nhỏ bình thường điển hình, không có chút liên quan nào với cảnh sát.” Đường Nham giải thích đầy bất đắc dĩ.

“Người bình thường? Anh tưởng tôi dễ lừa lắm à? Người bình thường mà nhìn thấy tôi không sợ hãi? Người bình thường mà lợi hại như thế, đánh tôi bị thương nặng sau đó cất vào trong bình à?” Ứng Phong hỏi liên tục không ngớt.

“Ặc, ha ha ha, được rồi, vậy tôi nói rõ thân phận của tôi với anh. Bản Đường là đạo sĩ tổ truyền, am hiểu nhất là xem phong thủy, cũng có chút nghiên cứu chuyện bắt quỷ. Hơn nữa tôi đã có kế hoạch từ trước là mang anh ra khỏi bệnh viện cho nên mới không sợ anh. Anh đã chết rồi, chúng ta vứt chuyện cũ phàm trần, tâm sự chuyện tương lai chút đi.” Đường Nham cười xấu hổ, sau đó chuyển đề tài đến mục đích của mình.

“Tương lai? Tôi đã trở thành một con quỷ thì còn có tương lai gì mà nói?” Sau khi nói xong câu đó, vẻ mặt Ứng Phong cô đơn, khuôn mặt đầy không cam lòng. Anh ta còn chưa sống được mấy ngày tốt lành, thực sự không nghĩ sẽ chết sớm thế. Đáng tiếc, ông trời đối xử với anh ta quá vô tình rồi.

“Vốn là thế này, sau khi anh biến thành quỷ thì chỉ có một con đường để đi đó chính là ngoan ngoãn tới địa phủ, chuyển thế đầu thai. Nhưng trong lòng anh có oán khí, bỏ lỡ cơ hội đầu thai nên bây giờ biến thành quỷ hồn dã quỷ, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với mối nguy hồn phi phách tán. Có điều chỗ này của tôi cũng có một lối ra tốt, không biết anh có bằng lòng đi hay không.” Đường Nham ý vị sâu xa nói.